Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13


Bên này, Liễu Nguyệt Hân còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị bố mẹ đánh thức.


“Tôi đã nói thắng vô dụng kia đang đùa giỡn chúng ta mà, nhưng các người còn tin tưởng nó hết lần này tới lần khác.” Giọng nói của Lưu Ngọc Lan tràn ngập sự tức giận, bà ta vừa hét nói ly hôn vừa la hét đòi đi xin lỗi ông cụ Liễu. Liễu Nguyệt Hân không chịu nổi nữa nên đứng dậy mở cửa: “Mới sáng sớm mà bố mẹ ầm ĩ cái gì thế? Không nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa mang theo quần thâm đi tới chỗ kia!”


“Đi cái gì mà đi? Con tự nhìn mà xem, Tiêu Hào đã chạy rồi, rõ ràng là chúng ta bị chơi xỏ mà con còn có tâm trạng đi Liễu Nguyệt trở nên bối rối, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, trong phòng không có ai, trên ghế sô pha ngoài phòng khách cũng không có ai.


Tiêu Hào đi “Bà cũng đừng có càm ràm nữa, tôi biết chúng ta choáng đầu mới có thể tin tưởng Tiêu Hào, từ nay về sau tôi không có đứa con rể như nó nữa. Tôi cũng không đi nghĩa địa nữa, tôi sẽ đi tìm ông cụ xin lỗi, không được nữa thì ngôi tù. Được chưa Liễu Kiến Quốc cảm thấy rất một bên không vui vì bị Tiêu Hào lừa gạt, một mặt khác do Lưu Ngọc Lan không ngừng cảm ràm.


“Ông quát tôi thì được cái gì chứ? Quát tôi có giải quyết được gì không chứ? Theo tôi thấy đợi Tiêu Hào trở về thì đuổi nó ra ngoài, như sẽ không làm mích lòng ông cụ, cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như thế Lưu Ngọc Lan vẫn còn phàn nàn, giọng nói của bà ta rất chói tai.


Liễu Nguyệt Hân có chút ngẩn người, mình tin nhầm người rồi sao Cô yên lặng cầm điện thoại lên mà gọi cho Tiêu Hào.


“Đừng gọi nữa, bố mẹ đã gọi cả buổi sáng rồi, không có ai bắt máy cả, đã chạy như thế thì sao lại nhận điện thoại của chúng ta chứ?” Liễu Nguyệt Hân nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại thì nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra.


Có lẽ có sai thật rồi, từ lúc Tiêu Hào trở về là đã bắt đầu nói dối, lời nói dối này khiến cho cô cảm thấy Tiêu Hào vẫn là Tiêu Hào của năm xưa, có ý chí phấn đấu, xứng đáng để cô chờ đợi.


Thời gian sáu năm đủ để thay đổi bất cứ ai, vật đổi sao dời, Tiêu Hào đã không còn là người đàn ông trong trí nhớ của cô từ lâu rồi.


Cô nên nghĩ thông suốt sớm hơn mới đúng.


“Nguyệt Hân, sáng sớm nay bố mẹ đã gọi điện thoại cho ông nội, ông ấy đồng ý giúp chúng ta. Chỉ cần con đồng ý ký vào bản thỏa thuận ly hôn sau đó đi tới nhà họ Liễu xin lỗi với bố thì chuyện này xem như xong. Thỏa thuận ly hôn bố đã chuẩn bị cho con rồi, con qua đây ký tên đi.”


Lưu Ngọc Lan lấy thỏa thuận ly hôn ra, đây cũng là giấy cam đoan đối với nhà họ Liễu, chỉ cần Liễu Nguyệt Hân ký tên vào đây thì nhà họ Liễu có thể dựa vào tờ đơn này mà chấm dứt quan hệ với Tiêu Hào.


Liễu Nguyệt Hân nhìn giấy trắng mực đen trước mặt mà rơi nước mắt, cô không có can đảm để ký lên nó.


“Con gái ngoan đừng khóc, bố biết con tủi thân nhưng cũng không còn cách nào khác. Kẻ vô dụng như Tiêu Hào không xứng với con, sau này con có thể tìm được một người càng tốt hon.”


Lưu Ngọc Lan cũng gật đầu mà nói: “Đúng thế. Chỉ dựa vào vẻ đẹp của con thì về sau muốn gả vào nhà giàu cũng không là vấn đề. Còn nhớ lúc con chưa yêu đương với Tiêu Hào thì những người tới cầu hôn con xếp từ nhà ra ngoài đường!”


“Cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, phía sau có một cuộc sống tốt đẹp đang chờ con.”


Liễu Nguyệt Hân cầm bút lên ký tên, nước mắt cô rơi xuống, ngón tay có chút run rẩy. Trong lòng cô đã vô cùng thất vọng, đã tới lúc kết thúc đoạn nghiệt duyên này rồi.


Thế nhưng cho dù làm thế nào Liễu Nguyệt Hân cũng không đặt bút xuống được.


“Bố mẹ, con biết con không tốt nhưng con vẫn muốn đi tới địa chỉ kia một lần, chỉ một lần thôi!”


Liễu Nguyệt Hân khóc không thành tiếng, cô vứt cây bút trong tay đi rồi ngồi xổm xuống mà ôm mặt khóc. Sự tuyệt vọng và nghi ngờ đang bào mòn những tình cảm cuối cùng giữa cô và Tiêu Hào.


Mặc dù bố mẹ Liễu không phải là người tốt nhưng bọn họ vẫn rất yêu thương con gái của mình. Hai người nhìn nhau một chút rồi gật đầu đồng ý.


Trương Hồng Vĩ lái xe chở Trương Hồng Dương tới đất một với tốc độ nhanh nhất, máy xúc đã được chuẩn bị xong, chỉ cần Trương Hồng Vĩ ra lệnh một tiếng thì mộ nhà họ Tiêu sẽ bị đào lên ngay tức khắc.


“Tiêu Hào, lúc mày phá dỡ trại nuôi heo của nhà tạo có nghĩ tới cảnh này hay không?” Trương Hồng Vĩ nói với vẻ mặt vô cùng âm u.


Trương Hồng Dương xoa tay rồi nói: “Nhanh lên đi bố, con đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.”


“Không nên nóng nảy, người đã đang trên đường tới rồi!” Không bao lâu sau Liễu Kiến Phong chạy tới, anh ta hỏi với vẻ mặt không vui: “Có chuyện gì vậy hả chủ Trương, không phải đã nói là trưa nay mới ra tay sao, mới sáng sớm đã gọi tôi tới đây rồi?”


“Cậu không biết đâu, sáng nay Tiêu Hào dẫn người đi phá trại nuôi heo của nhà tôi, tôi không thể nuốt cục tức này được!” Liễu Kiến Phong nghe thế thì nhưởng mày: “Ô? Còn có chuyện này nữa à? Vậy chủ có thể bảo cảnh sát mà!”


“Báo cảnh sát thì đơn giản chỉ là để Tiêu Hào ngồi tù thêm mấy năm mà thôi, như thể khó mà khiến tôi hả giận. Chúng ta đào mộ nhà nó để cho nó hiểu được cái cảm giác sỉ nhục này!”


Liễu Kiến Phong thở dài một hơi rồi nói: “Chủ Trương à, sáng sớm như thế này mọi người còn chưa đi làm đầu. Chúng ta không có công văn, chuyện đào mộ cũng xem là phạm pháp, nếu bị Tiêu Hào cần ngược lại thì phiền phức lớn đấy” Trương Hồng Vĩ siết chặt nắm đấm, ông ta tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.


“Chủ Trương đừng sốt ruột, bây giờ tôi sẽ thúc giục bọn họ để bọn họ nhanh phê công văn. Nhiều nhất là nửa tiếng sau chúng ta có thể ra tay rồi.”


Liễu Kiến Phong nói rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho một người, anh ta đang vận dụng quyền lực của mình để giải quyết chuyện này.


Hai bố con nhà họ Trương rất bất đắc dĩ, chỉ có thể châm điều thuốc rồi vừa hút vừa chờ.


Nửa tiếng sau, Liễu Kiến Phong quay lại rồi mở miệng cười nói: “chuyện này xong rồi chủ Trương, công văn đã được phê xuống rồi, đợi lát nữa là sẽ được đưa tới đây.


“Có nghĩa là bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi đúng không?” Trương Hồng Vĩ hỏi lại. Liễu Kiến Phong có chút do dự: “Tốt nhất là nên đợi tới khi công văn được đưa tới, chỉ khi có công văn thì mới là danh chính ngôn thuận. Bây giờ ra tay vẫn tính là phạm pháp.”


“Sợ gì chứ? Công văn đã trên đường đưa tới rồi, tôi thật sự là không chờ được nữa. Ra tay thôi!”


Trương Hồng Vĩ nói với mấy người điều khiển máy xúc đang chờ để khởi công kia. Tiếng động cơ vang lên âm ầm, cần xúc bắt đầu vươn tới mục đích.


Bố con nhà họ Trương thấy cảnh này thì cuối cùng cũng nở nụ cười đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK