Nghe được những lời ấm áp như vậy, trái tim Ninh
Khinh Vân như muốn nổ tung.
Ninh Khinh Vân dịu dàng nhìn Tiêu Hào: “Đừng có ngớ ngần, anh là Đế Vương của Kỳ Hạ, còn tôi là Ma đế của Ma Đô. Nếu không có chiến tranh nổ ra, giữa hai chúng ta có thể có một số điểm giao cắt, có thể trở thành những người bạn tốt của nhau." "Ngay cả mối quan hệ sư phụ và đệ tử của chúng ta cũng có thể được duy trì, nhưng bây giờ không phải là thời đại hòa bình, mà là thời đại thường xuyên xảy ra chiến tranh. Một khi nổ ra chiến tranh thì chính là người sống ta chết, nếu muốn bảo vệ tôi thì anh phải chiến đấu với thủ đô Võ Thần, chiến đấu với cả Đế Vương Kỳ Hạ, như vậy anh sẽ phản bội Đế Vương Khu và đất nước của anh.”
Tiêu Hào hiểu những điều Ninh Khinh Vân đang nói, đây cũng chính là tình huống xấu nhất.
Tiêu Hào rất khó chịu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn nó. Ngay cả khi chiến tranh thực sự nổ ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để kết thúc chiến tranh càng sớm càng tốt và để hai bên đạt được một hiệp ước hòa bình" "Cũng giống như cuộc chiến của chúng ta, để tránh thêm thương vong, mỗi người lùi một bước và mọi chuyện đã kết thúc."
Ninh Khinh Vân lắc đầu nói: “Chuyện lần này không đơn giản như vậy, lần trước Viêm để không muốn đánh nữa, Ma Đô cũng không muốn đánh nữa, mỗi bên lùi một bước thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng lần này, thù đô Võ Thần muốn đánh, Ma Đô cũng muốn đánh mà Đế Vương Khu cũng chủ trương chiến tranh. Ha ha, ba bên đều chủ trương chiến tranh, không ai có thể ngăn cản."
Bầu không khí rất phiền muộn, hai người càng nói chuyện, tâm trạng càng trở nên tồi tệ.
Ninh Khinh Vân thu lại tâm trạng cáu kỉnh, miễn cưỡng cười với Tiêu Hào, trong nụ cười còn có chút dịu dàng: “Tối nay anh ở lại Ma Đô với tôi đi.
Tiêu Hào gật đầu đồng ý. Tiêu Hào biết rằng Ninh Khinh Vân đã phải chịu quá nhiều áp lực và trái tim cô ấy đã quá mệt mỏi.
Cô không muốn gây chiến, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra, Ninh Khinh Vân sẽ đích thân dẫn đầu Quân đội Ma
Đô tấn công thủ đô Võ Thần. Sau khi chiến tranh nổ ra, nhiều người sẽ chết, đây không phải là những gì Ninh Khinh Vân muốn nhìn thấy, nhưng cô không thể ngăn cản.
Hai người đi dạo trong rừng một lúc, cuối cùng đến bên bờ sông, thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nói về một số chuyện đã xảy ra trước đó, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.
Khi hoàng hôn buông xuống hai người đã tới một cửa hàng rất đẹp. Đi dạo trên phố, Ninh Khinh Vân thích nắm tay Tiêu Hào, hai người giống như một đôi tình nhân trẻ.
Hơn chín giờ tối, Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân đều mặc quần áo bình thường đi vào khách sạn.
Khi hai người lên tầng mười hai, Ninh Khinh Vân nói: “Tôi chỉ đặt một phòng, tối nay anh ngủ với tôi. Tiêu Hào sửng sốt, đang định từ chối, nhưng suy nghĩ một chút liền nói: "Được."
Tiêu Hào biết Ninh Khinh Vân là người biết chừng mực, anh cũng là người có nguyên tắc. Hai người ngủ chung một phòng cũng không có chuyện gì.
Hơn nữa Tiêu Hào biết, đêm nay Ninh Khinh Vân cần anh ở bên.
Trước đây Tiêu Hào đi theo Ninh Khinh Vân, hai người thường lên núi tu luyện buổi tối cũng thường ngủ cùng nhau. Có lúc đến thành phố khác, hai người cũng ở chung một phòng, thực tế là không có gì cả, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, sau khi vào phòng, hai người cởi áo khoác, treo sang một bên.
Ninh Khinh Vân kéo tay Tiêu Hào nói: “Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ."
Tiêu Hào cười: “Sao thế? Đêm nay muốn ngủ cùng tôi à?" Mắt Ninh Khinh Vẫn mơ hồ: “Tôi muốn ngủ với anh, anh dám không?”
Tiêu Hào vẻ mặt khiêu khích, cười nói: “Có gì mà không dám? Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, tôi cũng đâu có thiệt.
Đột nhiên Ninh Khinh Vân nằm tay Tiêu Hào kéo anh xuống giường: "Là anh nói đấy nhé, bây giờ tôi sẽ ngủ với anh. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nh*a !!!
Nói xong Ninh Khinh Vân cởi cúc áo của Tiêu Hào, anh sửng sốt bắt lấy tay cô, hỏi: “Cô muốn thật đấy à?” Ninh Khinh Vân cười: “Tôi đùa anh thôi.”
Tiêu Hào nói: “Tôi biết cô đang đùa, nhưng loại đùa giỡn này ít dùng thì hơn. Nếu không tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ yêu cô.
Ninh Khinh Vân nghe Tiêu Hào đùa lại mình, trong lòng cô như có một dòng điện, cô ước rằng những lời này là thật.
Ninh Khinh Vân buông áo của Tiêu Hào ra, lúc Tiêu Hào đang định đứng dậy Ninh Khinh Vân lại đẩy anh xuống giường. Môi Ninh Khinh Vân đột nhiên hôn lên môi Tiêu Hào.
Cảm giác lạnh lạnh, ngọt ngào. Tiêu Hào sững sờ, anh không ngờ Ninh Khinh Vân lại đột ngột hôn mình. Anh cho rằng Ninh Khinh Vân vẫn đang nói đùa, trước đây hai người cũng từng đùa nhau như thế nhưng chưa bao giờ đụng vào.
Môi Ninh Khinh Vân dừng trên môi Tiêu Hao ba bốn giây mới rời đi. Trong lòng Tiêu Hào lại mong nụ hôn này đừng rời đi.
Tiêu Hào không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lẽ nào anh đã thích Ninh Khinh Vân? Lẽ nào trong lòng anh sớm đã có Ninh Khinh Vân?
Nhưng người mà Tiêu Hào yêu vẫn luôn là Liễu Nguyệt Hân, Ninh Khinh Vân là sư phụ của anh, là bạn tốt và cũng là người Tiêu Hào quan tâm nhất.
Ninh Khinh Vân trong lòng Tiêu Hào giống như người thân.
Ninh Khinh Vân cười: “Được rồi, sững sờ cái gì, nụ hôn đầu của anh à?”
Tiêu Hào xấu hổ, ngồi trên giường nhất thời không biết nói gì.
Anh nhìn khuôn mặt thanh tú và vóc dáng hoàn hảo của Ninh Khinh Vân, một vẻ đẹp tuyệt trần như vậy, có người đàn ông nào mà không bị cám dỗ cơ chứ.
Ninh Khinh Vân nhận Tiêu Hào làm đồ đệ, hai người chung sống lâu ngày cảm giác động lòng ban đầu mới dần biến mất, chỉ còn lại tình thân.
Bây giờ Ninh Khinh Vân đột nhiên hôn Tiêu Hào, cảm giác động lòng đó lại xuất hiện.
Sau khi tắm rửa hai người cùng nằm trên giường, Tiêu Hào nằm bên trái, Ninh Khinh Vân nằm bên phải. Rất nhanh đầu của Ninh Khinh Vân đã cuộn tròn trong vòng tay Tiêu Hào, tay cô cũng đặt nhẹ lên người Tiêu Hào, ôm lấy anh.
Ninh Khinh Vân dịu dàng nói: “Anh ôm tôi một đêm được không?”