Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Cập nhật nhanh* nhất trên tamlinh247.net

"Thất Sát!"

Bàng đại sư giận dữ nhìn qua Thất Sát.

Ông ta cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, trừng mắt nhìn Thất Sát: "Tại sao ông lại làm như thế!" "Tại sao ở giây phút cuối cùng ông lại thu hồi sức mạnh? Ông suýt chút nữa đã hại chết tôi rồi, bây giờ tôi đã mất đi một cánh tay rồi đây này!"

Tất nhiên, Thất Sát không thể nói là do ông ta cố tình làm như thế, ông ta đáp: “Bàng đại sư, tôi thực sự xin lỗi, tôi đã tốn rất nhiều sức mạnh để chiến đấu với rắn trong một thời gian lâu như vậy. Vừa rồi tôi thực sự không có đủ sức mạnh để có thể tiếp tục che chắn cho ông được.” "Tôi không phải... cố tình làm vậy đâu."

Câu nói cuối cùng như muốn nói với mọi người rằng ông đây cố tình làm thế đấy. "Ông... Bàng sư phụ trong lòng vô cùng tức giận đồng thời nôn ra một ngụm máu.

Ông ta vội vàng phong ấn tim mạch, hiện tại ông ta đang bị thương rất nặng, tuy ông ta là một cường giả Huyền Thông nhưng một cánh tay đã bị chặt đứt,phải được chữa trị càng sớm càng tốt, nếu không thương tổn sẽ ngày càng nặng.

Thạch Đức Quy cũng trừng mắt nhìn Thất Sát: "Bốn người thuộc hạ của tôi cũng đều bị ông hại chết. Ông rõ ràng có năng lực che giấu bảo vệ tất cả mọi người, thế nhưng lại đột ngột thu hồi lại sức mạnh!" "Nếu không phải lỗi của ông, có lẽ chúng tôi đã giết chết được con rắn rồi." "Tất cả trách nhiệm đều là do ông!"

Ánh mắt lạnh như băng của Thất Sát lướt về phía Bàng đại sư và Thạch Đức Quy, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói, vừa rồi là do tôi không đủ sức lực. "Thạch Đức Quy, Lãnh Quế Anh, nếu các người đứng ở đây mạnh miệng như thế, sao không tự mình ra tay lại để thuộc hạ ra tay như thế?" "Nếu các người tự ra tay, người của các người sẽ gặp chuyện như thế này sao?" "Bây giờ các người lại ở đây trách tôi sao?" "Còn nữa, Lãnh Quế Anh, lúc trước cô không phải đã nói, nếu như Bàng đại sư ra tay, một mình ông ta cũng có thể giết được mười con rắn sao? Sao bây giờ chỉ có một con cũng không thể giết được?"

Thất Sát từ lâu đã biết rằng cuối cùng đám người của Lãnh Quế Anh sẽ giết tất cả những người đi săn tìm kho báu, cho nên ông ta phải chiếm lợi thế về mình bằng cách ra tay trước và lợi dụng rắn khổng lồ để giết chết bốn người thuộc hạ, khiến Bàng đại sư bị gãy tay và không thể tiếp tục đi.

Thạch Đức Quy giận dữ nói: "Thất Sát, ông có tintôi sẽ khiến cho người nhà họ Bạch các người không thể rời khỏi thành Thanh Hà không?" Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyệ*n88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !

Bạch Ái Linh tiến lên một bước đáp: "Thạch Đức Quy, ông Thất đã nói rồi, vừa rồi là do không đủ sức lực. "Mọi người đều đã làm hết sức mình. Nếu anh cho rằng đó là trách nhiệm của chúng tôi thì từ nay, chúng ta không cần liên thủ với nhau nữa." "Hành động riêng đi!"

Thạch Đức Quy còn muốn nói điều đó nữa, nhưng đã bị cánh tay của Lãnh Quế Anh chặn lại.

Lãnh Quế Anh nói: "Đừng cãi nhau nữa, cãi nhau chẳng ích lợi gì.

Thạch Đức Quy cũng không muốn gây ồn ào, anh ta biết rằng hành động này cuối cùng sẽ giết tất cả những người khác.

Thạch Đức Quy trừng mắt nhìn Thất Sát một cách dữ tợn, chờ khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ cho ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Tất cả mọi người đều mang một ý xấu khác nhau.

Lãnh Quế Anh lấy ra một viên thuốc ném cho Bàng đại sư, nói: "Ông trước tiên rời khỏi đây, tìm người của phái Huyền Âm chữa trị cho ông."

Bàng đại sư trừng mắt nhìn Thất Sát đầy sự giận dữ, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.

Cánh tay phải của Bằng đại sư đã bị phế, về sau có thể nói nửa người đã trở nên vô dụng, điều mà ông ta lo sợ nhất là nhà họ Lãnh sẽ bỏ mặc ông ta.Cho dù họ không bỏ mặc, nhưng sau này Bàng đại sư nhất định sẽ bị nhà họ Lãnh giao cho một công việc nhàn rỗi.

Một người học võ lại bị phế đi một cánh tay phải cũng coi như mất hầu hết các năng lực của mình.

Sau khi Bàng đại sư rời đi, hiện trường chỉ còn lại năm người.

Tiêu Hào, Bạch Ái Linh, Thất Sát.

Thạch Đức Quy, Lãnh Quế Anh.

Thạch Đức Quy nhìn chằm chằm vào đám sương mù dày đặt trước mặt, nói: "Lãnh Quế Anh, chi bằng hiện tại chúng ta hãy hành động riêng biệt đi, sau đó ra bên ngoài triệu tập các cường giả lại để bàn bạc kế hoạch lâu dài."

Bốn người thuộc hạ do Thạch Đức Quy đưa đến đều là những cường giả, giờ thì cả bốn người đều chết cùng một lúc, anh ta không biết phải giải thích thế nào với bố của mình khi trở về.

Lãnh Quế Anh nói: "Thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thắng. Anh nếu đã vào được đây rồi, sao vẫn muốn rút lui?" "Bốn thuộc hạ của anh đều đã chết, anh không muốn báo thù sao?”

Thạch Đức Quy nói: "Ý tôi là, rút lui là để tiến lên." "Con rắn đó quá lợi hại, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của nó."

Lãnh Quế Anh nói: "Con rắn khổng lồ đã bị thương bởi đòn chí mạng của Bàng đại sư, nên vừa rồi nó bỏ chạy là chắc phải trốn ở đâu đó để chữa thương.""Chúng ta đã tìm thấy con rắn, nhất định chúng ta có thể giết nó." "Anh yên tâm, Thạch Đức Quy, tôi sẽ bảo vệ anh." Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net

Lời nói của Lãnh Quế Anh khiến Bạch Ái Linh cảm thấy rất lạ.

Lãnh Quế Anh tìm Thạch Đức Quy đến, và cuối cùng lại muốn giết tất cả những kẻ săn kho báu.

Vừa rồi, tốc độ Lãnh Quế Anh cứu Bằng đại sư cực kỳ nhanh, nhất định là nhanh hơn tốc độ của Bạch Ái Linh!

Hiện tại xem ra, sức mạnh cá nhân của Lãnh Quế Anh đã vượt trên đám người Thạch Đức Quy.

Nếu Lãnh Quế Anh lợi hại như vậy, tại sao còn muốn tìm người giúp đỡ?

Điều làm cho Bạch Ái Linh không hiểu được, mấy năm nay thực lực của Lãnh Quế Anh luôn rất yếu, làm sao bây giờ lại có thể mạnh như vậy?

Rốt cuộc Lãnh Quế Anh đang có kế hoạch gì?

Tiêu Hào lên tiếng: "Tôi khuyên các người nên rời khỏi đây." "Con rắn mà chúng ta vừa đối phó không giống với con rắn trong video trước đó." "Nói cách khác, ngoài con rắn khổng lồ này, còn có những con rắn khổng lồ khác trong động Huyền Âm."

Thạch Đức Quy theo bản năng muốn phản bác lời nói của Tiêu Hào, nhưng lại nhớ rằng tất cả những gì Tiêu Hào nói trước đây đều đã xảy ra.Nếu sớm tin Tiêu Hào thì đã không chết nhiều người như vậy.

Tuy nhiên, Thạch Đức Quy vẫn đưa ra câu hỏi của riêng mình, lần này giọng nói bình tĩnh và không có chút bất kính nào với Tiêu Hào: "Con rắn mà chúng ta gặp phải rõ ràng là giống với con trong video, tại sao lại khác?"

Lãnh Quế Anh cũng nói: "Tiêu Hào, tôi cảm thấy quả thực giống nhau.

Lãnh Quế Anh từ lâu đã được thông báo rằng con rắn khổng lồ ở đây là một Âm Linh Xà, nhưng cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một Âm Linh Xà.

Bạch Ái Linh cũng đưa ra một câu hỏi: "Tin tức là đạo trưởng Nguyên đưa cho chúng ta, chỉ có một con rắn khổng lồ, làm sao có thể có hai con?" “Tôi nói có hai con sao?" Tiêu Hào cười.

Thạch Đức Quy lại bất mãn: "Tiêu Hào, anh lại thần bí cái gì? Đang muốn nói cái gì?"

Tiêu Hào nói: "Tôi nói cho các người biết, ở đây có hơn hai mươi con rắn..." "Cho nên, nếu không muốn chết, tôi khuyên mọi người mau chóng rời đi."

Thạch Đức Quy không muốn nghi ngờ Tiêu Hào, nhưng Tiêu Hào nói rằng có hơn hai mươi con rắn, điều này có thể sao? “Tiêu Hào, đừng có dọa người. Thạch Đức Quy bất mãn nói: “Nếu anh biết có nhiều rắn ở đây, sao anh không chạy đi?”

Mọi người đều không tin lời Tiêu Hào.

Nhớ đọc truyện trên *tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK