Tiêu Hào rất bình tĩnh, vẻ mặt chẳng hề có chút rung động nào.
Mà Trương Hồng Vĩ lại cho rằng anh đã bị cảnh tượng này dọa sợ, ông ta nói tiếp: “Ngại quá, con người của tôi khá là thẳng thắn, nếu nói sai thì mong cậu đừng để ý.”
“Thật ra tôi hiểu rất rõ mục đích cậu tới đây. Nơi đây đã từng là nhà tổ của họ Tiêu, cậu đánh con trai tôi đơn giản là muốn gây sự kiểm ít tiền đúng không?”
“Đương nhiên tôi cũng chẳng phải là người vô tình. Năm xưa Giang Đinh làm quản gia của nhà họ Tiêu, tôi cũng bằng lòng thu xếp để ông ta làm nhân viên xúc phân heo ở đây sáu năm trời. Đương nhiên tôi cũng sẽ sắp xếp công việc cho cậu.”
“Tôi tin rằng cậu vừa ngồi tù, đã thay đổi bản tính rồi, sau này sẽ làm người tốt. Sau này cậu cứ ở đây xúc phân heo với Giang Đinh đi.”
Làm nhục không hề e dè Những người trong phòng họp đều đùa cợt một cách vô tình, có người vì nịnh nọt ông chủ mà ôm bụng cười to, cười tới nổi ngã về phía sau, suýt chút nữa là lăn xuống đất. Nhưng Tiêu Hào vẫn rất bình tĩnh như đang nhìn một đám người đần độn biểu diễn vậy.
Trương Hồng Vĩ cũng có kiến thức, những người mà gặp chuyện đùa cợt lại chẳng hề thay đổi sắc mặt như thế này một là rồng trong biển người, hai là kẻ ngu đã bị dọa sợ.
Đương nhiên ông ta không bao giờ tin rằng Tiêu Hào trước mặt là rồng trong biển người, vậy thì chỉ có thể là một kẻ ngu mà thôi.
Tiêu Hào đi tới trước microphone rồi nói trong tiếng đùa cợt của mọi người: “Trương Hồng Vĩ, tôi cho các ông ba ngày để chuyển ra khỏi nhà tổ của họ Tiêu, dọn dẹp cho sạch sẽ “Tất cả những thứ không thuộc về nhà họ Tiêu đều phải gỡ bỏ, phải dọn sạch một cách tuyệt đối.”
“Nếu như không làm được thì ba ngày sau tôi tới đây, nhìn thấy bao nhiêu người thì giết bấy nhiêu.
Đám người nghe thể thì hai mặt nhìn nhau, sau đó cười vang.
“Ha ha, thăng này ngu thật rồi.”
“Có phải là ngôi tù mấy năm nên bị đánh cho ngu rồi không?”
Người nói to nhất chính là Trương Hồng Dương: “Tới đây, tao rửa sạch cổ chờ mày. Để xem mày có dám giết tao không? Có cần tạo cho mày một cây dao không?”
“Ha ha, đúng là ngu ngốc.
Tiêu Hào cũng không để ý tới những người này, anh nói tiếp: “Nhớ kỹ, các người chỉ có ba ngày, tôi khuyên các người là nhanh tay nhanh chân lên một chút. Tiêu Hào nói xong rồi đi ra ngoài.
“Đứng lại, ai cho cậu đi?” Trương Hồng Vĩ hô lên, bốn bảo vệ đứng ngoài cổng chặn Tiêu Hào lại.
“Đây địa bàn của chúng tôi, cậu muốn tới thì tới muốn đi thì di chac?”
“Đương nhiên là cậu muốn đi cũng được thôi.”
Trương Hồng Vĩ vỗ vỗ đùi phải rồi dẫm lên mặt bàn mà nói: “Quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, sau đó chui từ háng tôi ra ngoài, chui như một con chó. Tôi sẽ nề mặt nhà tổ của họ Tiêu mà tha cho cậu một lần.
Mấy tên bảo vệ cầm gậy điện rồi vây quanh Tiêu Hào, tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn.
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi?”
“Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn. Quỳ xuống!” Mọi người đều hò hét muốn Tiêu Hào quỳ xuống.
Anh vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như là sự ép bức và làm nhục của mấy người này đều chẳng liên quan gì tới anh vậy. Thật ra Tiêu Hào đang suy nghĩ có nên ra tay giết hết những người này hay không.
Trương Hồng Dương thấy Tiêu Hào đứng im không động đậy thì nói với bảo vệ là: “Xem ra thằng ngu này thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Người đầu, để nó quỳ xuống đất xin loi.”
Bồn tên bảo vệ ra tay cùng một lúc, bọn họ tranh nhau chộp lấy Tiêu Hào, dù sao thì cũng là lập công.
Ngay lúc hai bảo vệ đứng đầu muốn chạm vào cánh tay của Tiêu Hào thì bọn họ cảm giác được trên mặt rất xót, sau đó bay thẳng ra ngoài ít nhất phải năm mét.
Bọn họ hộc máu rồi ngất đi.
Hai bảo vệ còn lại thấy thế thì sợ ngây người, lùi về sau mấy bước theo bản năng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị dọa sợ.
Hai bảo vệ kia cao một mét tám mấy, dáng người cao lớn mà cứ thế bị Tiêu Hào đánh bay năm nét. Điều quan trọng hơn là chẳng ai thấy được Tiêu Hào đã ra tay như thế nào cả.
Trương Hồng Dương hét lớn lên: “Các người còn lo lắng cái gì, xông lên hết cho tôi, bắt nó lại!”
Tảm bảo vệ đứng ngoài cửa cũng vọt vào đứng cạnh hai bảo vệ còn lại. Bọn họ biết Tiêu Hào rất mạnh nhưng có câu hai tay khó địch lại bốn tay. Nhiều người đánh cùng một lúc như thế, còn cầm theo gậy điện, chắc chắn có thể khống chế Tiêu Hào được!
Mọi người xung quanh vội vàng tản ra rồi lại bắt đầu cười to, bọn họ đang chờ đợi cái cảnh Tiêu Hào bị đánh. Tiêu Hào một đẩm giải quyết một người, một cái quét chân giải quyết một người khác. Mười tên bảo vệ xông lên từ từ phía lần lượt bay ra ngoài, sau đó rớt xuống đất mà ngất đi.
Tốc độ của Tiêu Hào quá nhanh, những tên bảo vệ kia thậm chỉ còn chưa đụng tới góc áo của anh nữa Lần này, không còn ai dám cười, ai ai cũng sững sở, vẻ mặt cứng ngắt.
Người này điên rồi sao, anh ta còn là người à? Mười người bảo vệ đều bị anh ta đánh cho ngất xỉu.
Tiêu Hào đi về phía Trương Hồng Vĩ, lúc anh đi ngang qua Trương Hồng Dương còn trừng anh ta một cái “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”
Trương Hồng Dương sợ tới nỗi quỳ xuống, một dòng nước ẩm chảy từ giữa hai chân anh ta ra ngoài, tiếng nước róc rách vang vọng khắp phòng họp.
“Anh ơi tôi sai rồi, tôi không dám chọc anh nữa, xin anh hãy tha cho tôi.”
Tiêu Hào cũng chẳng thèm để ý tới loại người nhu nhược như Trương Hồng Dương Anh đi tới bên cạnh Trương Hồng Vĩ rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai ông ta.
Đầu Trương Hồng Vĩ đầy mồ hôi, ông ta đang rất sợ hãi, sợ tới nỗi đứng không vững. Tiêu Hào cũng không ra tay mà nói một cách bình tĩnh: “Nhớ cho kỹ, chỉ có ba ngày!”
Anh nói xong rồi quay người rời đi với ánh mắt phức tạp và hoảng sợ của mọi người.
“Tiêu Hào!” Trương Hồng Vĩ vịn vào bàn hội nghị để đỡ cho cơ thể run rẩy của mình: “Mày chờ đó cho tạo, tạo chắc chắn phải giết mày!”
Tiêu Hào vừa đi ra khỏi cửa lớn thì nhìn thất Giang Đinh đang đứng chờ với vẻ mặt sốt ruột. Ông ấy thấy anh đi ra thì mới thở phào một hơi rồi nói: “Cậu không sao chứ? Bọn họ có làm khó cậu không?”
Một sự ấm áp truyền tới khiến cho ánh mắt của Tiêu Hào càng thêm chân thành: “Chủ Giang đừng làm việc ở đây nữa, chủ đi theo tôi đi”
“Cậu chủ à, tôi giả rồi, cũng đã quen với công việc ở đây. Cậu không cần quan tâm tới tôi.” Giang Đinh lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi nói: “Đây là tiên tôi tiết kiệm mấy năm này, mặc dù không nhiều nhưng cậu cứ cầm lấy mà lập nghiệp. Tôi tin rằng dựa vào năng lực của mình, cậu chắc chắn có thể làm nên nghiệp lớn Giang Đinh vừa mới về ký túc xá một chuyến để lấy tất cả những gì mình tiết kiệm được.
Tiêu Hào rất cảm động, tiền trong tấm thẻ này là tiền môi hội nước mặt của Giang Đinh, sao anh có thể cầm nó được chứ Giang Đinh cho rằng Tiêu Hào vừa ra tù nên chắc chắn trên người không có đồng nào, cho nên ông ấy đưa số tiền này cho Tiêu Hào để anh dùng.
“Cậu phải cầm lấy!” Giang Đinh nói: “Hào à, đừng từ chối tôi, nhà họ Tiêu có ơn với tôi, đối xử với tôi cũng không tệ, cậu đừng từ chối.
Tiêu Hào nhận nhưng thầm nói trong lòng rằng: “Chú Giang yên tâm đi, ba ngày sau nơi này sẽ trở lại là của nhà họ Tiêu, từ nay về sau, chú chính là chủ nhân của nhà họ Tiêu Tiêu Hào chào tạm biệt Giang Đinh rồi đi ra đường cái, có một chiếc xe màu đen dừng lại đợi Tiêu Hào lên xe.