Tất cả mọi người vây quanh người này, hỏi: “Sau đó thì sao? Mau nói đi, sau đó thì thế nào?”
Người này tiếp tục nói: "Về sau cậu Dương và Trần Yên Nhiên hẹn nhau ra sàn quyết đấu bên ngoài tiệm karaoke, lúc đầu cậu Dương đã bắt lại được Trần Yên Nhiên, nhưng mà không ngờ là có một người đàn ông thần bí xuất hiện, cứu cô ấy đi.
Mọi người sau khi biết rõ chuyện giữa Trần Yên Nhiên và cậu Dương thì đều vô cùng kinh ngạc. “Trần Yên Nhiên điên rồi? Ngay cả cậu Dương mà cũng dám đắc tội?” “Nếu như lúc ấy chịu xin lỗi cậu Dương thì chẳng phải là xong chuyện rồi sao? Lại còn đánh người của cậu
Dương?” “Trần Yên Nhiên này mọi người cũng không phải không biết, bình thường có đàn ông tiếp cận cô ấy, nói chuyện hơi có chút là lạ, cô ấy cũng sẽ không bỏ qua, đừng nói là trêu ghẹo cô ấy.
Mọi người hỏi: “Chẳng lẽ người đi bên cạnh Trần Yên Nhiên hôm nay là người hôm qua đã cứu cô ấy à?”
Người này trả lời: "Không phải, người hôm qua cứu Trần Yên Nhiên là một người trung niên, mà người đàn ông trước mặt này là một thanh niên, không phải là cùng một người.
Người bên cạnh lại tiếp tục hỏi: “Vậy người thanh niên này rốt cuộc là ai? Đã có thể cùng Trần Yên Nhiên đến học viện, khẳng định quan hệ của hai người không hề đơn giản.
Trước kia cũng chưa từng thấy bên cạnh Trần Yên Nhiên có bất kì người đàn ông nào, chứ đừng nói là cùng đi học viện, nhìn hai người thân mật như thế, hắn là người yêu nhỉ?”
Tiêu Hào và Tiêu Vân trực tiếp đi đến tòa nhà số sáu, là nơi hôm nay Trần Yên Nhiên có lớp, trên tầng bảy của tòa nhà số sáu. Tiêu Hào dự tính cùng đi nghe giảng với Tiêu Vân, thế nhưng Tiêu Vân nói hôm nay là lớp của Phó viện trưởng, nếu như không có hẹn trước thì không thể vào lớp được.
Mà Tiêu Hào lại không phải là học sinh của trường, rất khó đặt lịch hẹn, cho nên anh chỉ có thể chờ Tiêu Vân tan học.
Lần này khó khăn lắm mới gặp được em gái, Tiêu Hào chắc chắn phải dành nhiều thời gian bên cạnh cô hơn. Hai người vừa đến đến tòa nhà số sáu, đột nhiên có một người chặn đường của cả hai.
Mà lập tức ngay sau đó có mười người trung niên mặc vest mang giày da đứng đằng sau người thanh niên kia, mười mấy người nhìn chằm chằm Tiêu Hào và Tiêu Vân.
Thanh niên này chính là cậu Dương, cậu ta mang theo mười mấy người đến nơi này, chuẩn bị chặn đường Trần Yên Nhiên.
Cậu Dương tối hôm qua đi tiệm karaoke tìm quản lí, biết được địa chỉ của Trần Yên Nhiên, là học sinh của học viện Huỳnh Dương.
Hơn nữa cậu Dương còn điều tra được Trần Yên Nhiên hôm nay có lớp, sẽ đến trường.
Cho nên cậu ta vẫn luôn ở đây chờ Trần Yên Nhiên.
Tiêu Vân nhìn thấy cậu Dương, sắc mặt lập tức lạnh xuống, ban đầu cô và Tiêu Hào còn đang cười nói, tâm trạng vô cùng tốt, nhưng thật không nghĩ đến lại thấy được tên khốn này.
Trần Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Cậu Dương, cậu rất cuộc có ý gì? Đúng là âm hồn bất tán cứ bám lấy tôi, cậu muốn gì?”
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, cậu Dương liền nổi giận.
Cậu ta ngẩng đầu lên, thái độ rất bề trên. “Trần Yên Nhiên, bây giờ cô lập tức đi theo tôi, nếu không tôi sẽ nói viện trưởng học viên đuổi học cô, để cô vĩnh viễn cũng sẽ không bước chân vào đây được nữa
Tiêu Vân cảm thấy vô cùng buồn cười, nói: “Cậu Dương, tôi biết cậu có quyền có thể, nhưng cậu cho rằng học viện này là do cậu mở sao? Muốn đuổi tôi ra khỏi đây, cầu có bản lĩnh đó không?”
Cậu Dương cười cười, nói: “Thật ngại quá, học viện này đúng là do bố tôi mở, bố tôi có ba mươi phần trăm cổ phần trong học viện này.”
Tiêu Vân vô cùng kinh ngạc, cô chỉ biết cậu Dương là người của phái Vạn Kiếm, nhưng căn bản không biết bố của cậu ta có quan hệ với học viện này.
Tiêu Vân nói: “Chẳng lẽ bố cậu là viện trưởng?”
Cậu Dương nói: “Không sai, bố tôi chính là viện trưởng, trong học viện có ba Phó viện trưởng, bố tôi chính là một trong số đó, bố tôi còn có một thân phận khác là Môn chủ phái Vạn Kiếm.”
Tiêu Vân nghe đến đây, đột nhiên hiểu ra.
Cô biết một trong ba Phó viện trưởng có một người đúng là Môn chủ phải Vạn Kiếm
Nhưng cũng chỉ là viện trưởng danh dự, không có thực quyền gì.
Tông chủ phải Vạn Kiểm có ba mươi phần trăm cổ phần của học viện.
Nhưng ông ta sẽ không nhúng tay vào bất kì chuyện gì của học viện, cũng sẽ không quản lí học viện, mỗi năm sẽ chỉ gửi một số tiền rất lớn đến mà thôi. Tiêu Vân sau khi biết thân phận của cậu Dương thì cũng rất kinh ngạc. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Nhưng sắc mặt của cô cũng trở lại bình thường rất nhanh, cười nói: "Coi như bố cậu là Phó viện trưởng, là tông chủ phái Vạn Kiếm, thì sao?” “Tất cả mọi chuyện trong học viện Huỳnh Dương này đều là chiếu theo quy tắc, chuyện gì cũng phải lấy quy tắc làm đầu, coi như cậu là con trai viện trưởng thì cũng không thể vi phạm quy tắc, nếu vi phạm quy tắc vẫn sẽ bị xử phạt “Muốn đuổi tôi ra khỏi học viện? Cậu không có tư cách, cũng không có quyền làm như thế”
Cậu Dương nói: “Người trái với quy tắc là cô, không phải tôi, từ hôm nay cô đã bị khai trừ.
Tiêu Vân không hiểu ý cậu Dương, nói: “Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng làm trái quy tắc, cậu Dương nếu cậu thức thời thì mau tránh đường đi, tôi còn phải lên lớp. “Nếu cậu làm trễ giờ học của tôi thì tôi với cậu không xong đâu.”
Lúc này cậu Dương lấy một xấp hồ sơ từ trong túi ra. “Cô xem thử xem đây là cái gì? Là quyết định xử lí của học viện dành cho cô. “Cô nhìn cho kĩ đi, cô đã bị đuổi học, đã không còn là người của học viện nữa. “Tôi đã nói rất rõ ràng, hơn nữa chương trình học của cô đã bị hủy bỏ, cô không có tư cách tham gia lớp học của Phó viện trưởng
Nói xong, cậu Dương ném xấp hồ sơ lên đất.
Tiêu Vân cũng không cúi người xuống nhặt, mà vung tay phải lên, một luồng năng lượng thần bí nâng xấp hồ sơ đặt lên tay cô. Cô mở hồ sơ ra xem, sau khi thấy nội dung bên trong thì hết sức kinh ngạc. Tiêu Vân quả thật đã bị đuổi học, bên trong viết rất rõ ràng,
Bởi vì cô đi là thêm ở tiệm karaoke nên đã bị đuổi học. Tiêu Vân vẫn chưa rõ, nói: “Tôi làm nhân viên phục vụ trong tiệm karaoke, đây là chuyện của tôi, tại sao lại đuổi học tôi?” “Mà bản thân tôi còn chưa gặp viện trưởng, cũng chưa gặp thầy tôi, dựa vào cái gì mà đuổi học tôi?”
Nếu trong học viện muốn đuổi học một người, chắc chắn sẽ báo cho học sinh đó.
Sẽ phải gặp mặt học sinh hỏi rõ nguyên nhân, sau đó để học sinh kí tên thì mới có thể chính thức đuổi học.
Tiêu Vận căn bản vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, cô làm thêm kiếm tiền là quang minh chính đại, tại sao lại bị đuổi học?
Hơn nữa trong trường vẫn luôn ủng hộ học sinh của học viện đi ra bên ngoài tôi luyện, làm thêm mài dũa, tự mình kiếm tiền.
Cậu Dương nhìn chằm chằm Tiêu Vân, nói: “Bởi vì cô làm thêm trong tiệm karaoke, mà việc cô làm lại là việc bán da thịt. “Học viện chúng ta tại sao lại có thể nhận loại người như cô làm học sinh?” “Loại người như cô ở trong học viện sẽ chỉ vũ nhục học viện, khiến học viện mất mặt, trở thành nỗi sỉ nhục cho học viện này!”