Trong mắt những người dân của thành Đêm Đen, thành phố này còn có một cái tên khác, là thành Ước Mơ.
Những người đã được thay đổi sau khi đến đây đều có thể bắt đầu một cuộc sống mới, thậm chí có thể trở thành một người bình thường, rời xa những chuyện chém giết, rời xa tất cả, trải qua một cuộc đời bình thản. Kiểu cuộc sống như thế là ước mơ của rất nhiều Tu luyện giả, họ ở thế giới bên ngoài không có tự do, không thể thực hiện được ước mơ.
Sau khi đến nơi này, hoàn toàn có thể làm một con người mới, thực hiện ước mơ sâu thẳm nhất trong lòng nên mới gọi là thành Ước Mơ.
Trong thành Đêm Đen, ngoại trừ chủ tịch thành phố ra thì còn có ba thế lực lớn.
Thế lực đầu tiên là Hội Trung Thành.
Người của Hội Trung Thành có một nửa đều là Y Sư, bọn họ nghiên cứu và chế tạo các loại thuốc.
Rất nhiều thuốc đều là bản cho những người dân của thành Đêm Đen, nhưng vẫn còn một số lượng thuốc sẽ được giao dịch với các thế lực bên ngoài.
Thế lực thứ hai là phải Vạn Kiểm, thế lực này chủ yếu là chế tạo các loại vũ khí, cũng là môn phải trực thuộc quản lí của chủ tịch thành phố.
Thế lực thứ ba là Thiên Lôi Cốc, người của Thiên Lôi Cốc chủ yếu nghiên cứu và khai thác các loại đá quý.
Trong thành Đêm Đen, hơn tám mươi phần trăm đá quý đều đến từ Thiên Lôi Cốc. Nói tóm lại, ba môn phái lớn của thành Đêm Đen là nghiên cứu thuốc, vũ khí và đá quý.
Mà ba thứ này, đều là những nguyên liệu tu luyện không thể thiếu của Tu luyện giả.
Thật ra, ở thành Đêm Đen rất ít khi xảy ra chuyện chém giết.
Vì những người ở thành Đêm Đen đều rất giàu có, ba thế lực lớn cũng vẫn chung sống hòa bình, không hề phát sinh quá nhiều những tranh chấp lợi ích.
Những thứ họ nghiên cứu và phát triển không giống nhau, không có xung đột về lợi ích, tự nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn.
Mà chủ tịch thành phố cũng quản lí ba thế lực lớn này rất tốt, sắp xếp thành phố cũng rất rõ ràng ngăn nắp.
Tiêu Hào sau khi biết được những thông tin này thì cũng rất kinh ngạc
Nhưng Tiêu Hào cũng hiểu rất rõ, những điều mình thấy được chỉ là vẻ bề ngoài.
Trong bóng tối ở thành Đêm Đen chắc chắn còn rất nhiều chuyện hỗn loạn.
Như Giới tu luyện ở Kỳ Hạ, mỗi ngày hầu như đều có người chết thảm, mỗi ngày đều có những cuộc thảm sát giữa các thế lực.
Giống như mọi người mỗi ngày đều xem tin tức, trên tin tức luôn xuất hiện những bản tin về việc phạm tội, nhưng chúng ta nhìn bên cạnh mình thì lại rất ít xảy ra những chuyện như thế.
Nhóm Tiêu Hào vào khách sạn ở, mọi thứ ở nơi này dường như chẳng khác gì với thế giới bên ngoài.
Nhưng điện lực, xe cộ, phương tiện đi lại, những đường điện gia đình lớn nhỏ và tài nguyên ở đây gần như không hề bị ô nhiễm, đều là dùng năng lượng của đá quý vận hành.
Trước kia, Tiêu Hào ở thành Di Thất cũng đã nhìn thấy rất nhiều thứ dùng năng lượng đá quý.
Thế nhưng, số lượng đá quý ở thành Di Thất là có hạn, bởi vì năng lượng đá quý tiêu hao rất lớn, nếu toàn thành phố đều dùng đá quý để duy trì thì mỗi ngày đều sẽ là một con số rất lớn.
Cho nên, thành Di Thất tuy rằng cũng là đô thị, nhưng cũng bị ô nhiểm rất nặng, cho nên từ khi Lâm Như Tuyết tiếp quản thành Di Thất, bà ta vẫn luôn nghĩ cách để giải quyết chuyện ô nhiễm này.
Lâm Như Tuyết không muốn để thành Di Thất biến thành thế giới như Kỳ Quốc bên ngoài kia, những thế giới đó chỉ thích hợp cho người bình thường sinh sống.
Tu luyện giả nếu sinh sống ở những nơi có chỉ số ô nhiễm quá cao, linh khí sẽ rất ít ỏi, nếu muốn thăng tiến trong việc tu luyện thì cũng là chuyện rất khó khăn.
Thành Đêm Đen không thiếu đá quý, hơn nữa còn có đặc sản đá Hắc Tinh, đá Hắc Tinh có năng lượng vô cùng mạnh mẽ, có thể chế tạo ra rất nhiều đá quý dùng cho thường ngày.
Sau khi đã hiểu rõ thành Đêm Đen, Tiêu Hào phát hiện nơi này có cơ chế quản lí hoàn hảo.
Thậm chí, nơi này còn có vài chục cơ sở học viện Những học viện này hoàn toàn không giống với những học viện bình thường ở thế giới bên, ngoại trừ dạy những tri thức văn hóa cơ bản ra, còn có dạy Tu luyện, từ mẫu giáo đã phải học những kiến thức Tu luyện.
Nơi này có rất nhiều nhà máy, dù là chế tạo đá quý, chế tạo vũ khí hay chế thuốc, đều được quy mô hóa sản xuất và buôn bán.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy nhà cao tầng, những khu ăn chơi, cũng có thể thấy được các bệnh viện, karaoke, rạp chiếu phim, trạm xe, các chuỗi siêu thị, cửa hàng quần áo, v..v...
Nói tóm lại, nơi này không khác gì với thế giới bên ngoài. Toàn thành Đêm Đen vô cùng dư thừa linh khí.
Ban đêm, Niếp Vô Tình tổ chức cho mọi người ăn cơm trong nhà hàng ở tầng năm của khách sạn, đâu đâu cũng nhìn thấy những người khách khác.
Nhân viên phục vụ ở nơi này rất nhiệt tình, khách đến ăn cũng nói chuyện rất nhỏ, dường như sợ ảnh hưởng đến những người khác ăn cơm.
Tiêu Hào cảm giác như mình đã đi ra thế giới của người bình thường, giống hệt như những người bạn cùng nhau ngồi ở đây ăn cơm liên hoan vậy. Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Sau bữa ăn, Niếp Vô Tình lại sắp xếp cho mọi người đi karaoke chơi.
Tiêu Hào nhờ vào trí nhớ của Trương Hồng Long mà biết được rằng mỗi lần Niếp Vô Tình đến thành Đêm Đen đều sẽ đi một vài chỗ karaoke mà chơi.
Có đôi khi còn sẽ tìm một vài cô gái chơi cùng anh ta. Tóm lại, Niếp Vô Tình thật ra rất thích chơi bời, hơn nữa anh ta còn rất háo sắc.
Tiêu Hào dường như không còn thấy bất kì bóng dáng nào của Liễu Kiến Phong năm xưa trên người Niếp Vô Tình nữa.
Dường như Liễu Kiến Phong đã quên hết những chuyện trước kia, quên cả thân phận lúc trước, hiện tại biến thành một người làm việc cho nhà họ Niếp.
Niếp Vô Tình mời mọi người đi chơi, chỉ có bốn nhân viên đồng ý đi cùng anh ta, những Cường giả Âm Thần khác cũng không muốn ra ngoài chơi nên đã đi nghỉ ngơi sớm.
Thật ra Tiêu Hào cũng không muốn đi chơi ở những chỗ kia, nhưng lại ngại mặt mũi, ngại mối quan hệ với Hiếp Vô Tình nên đành phải đi.
Thế là sáu người cùng thuê một phòng riêng trong tiệm karaoke cao cấp mà Niếp Vô Tình thường hay đến.
Đồng thời Niếp Vô Tình còn mời thêm sáu cô nàng hầu rượu.
Các cô gái này đều mặc sườn xám, tuổi chừng hai mươi, tóc dài xổa vai, ăn mặc vô cùng gợi cảm, trang điểm rất đậm, vô cùng tinh xảo.
Tiêu Hào không có hứng thú gì với những cô gái này, dù sao cũng chỉ là hầu uống rượu thôi.
Niếp Vô Tình cực kì hào hứng, bốn thuộc hạ bên cạnh anh ta cũng rất hưng phấn, bắt đầu giở trò với những cô gái kia.
Mà những cô gái kia làm việc ở chốn này, cũng tự biết phải đối phó với kiểu khách hàng này ra sao, cứ ỡm ờ mời gọi, chủ yếu là để những người khách này uống rượu, tiêu tiền thật nhiều.
Rượu ở nơi này cũng không phải rượu bình thường, mà là rượu chuyên dùng cho những Tu luyện giả.
Cho dù là những Cường giả mạnh nhất, uống rượu này vào rồi cũng sẽ như người bình thường, uống nhiều sẽ chóng mặt đau đầu, cồn trong cơ thể họ cũng sẽ phát huy tác dụng.
Đương nhiên, nếu là những người có cảnh giới tu vi cực kì cao thì cũng có thể hóa giải tác dụng của cồn.
Thế nhưng là những người đến nơi này cũng là vì để chơi, để tiêu khiển, để tìm kích thích, hoặc cũng là thích mùi vị của cồn nên mới đến.
Nếu như không muốn uống rượu cũng có thể không uống, không việc gì phải lãng phí cả, cho nên dù là người có tu vi cao, cũng sẽ không ép cồn ra ngoài cơ thể làm gì.