Tổng hội trưởng đội một chiếc mũ rất lớn để che mặt, sau đó che giấu khi tức cùng Tiêu Hào ra ngoài, đến phía sau cốc chủ và những người khác.
Lúc này tất cả mọi người của Hội Trung Thành đã quỳ gối xin hàng. Trên mặt Dương Nam Kiên lộ rõ sự đắc ý. Ông ta quét mắt nhìn toàn bộ người của Hội Trung Thành: “Tốt lắm, rất tốt” “Nếu đã quỳ xuống xin hàng, bây giờ tôi yêu cầu Hội Trung Thành giao lệnh bài Tổng hội trưởng và bí quyết Thiên Tinh Thuật ra đây”
Dương Nam Kiên đã đạt được mục đích, bây giờ lại càng được nước lấn tới.
Phó hội trưởng vội vàng nói: “Môn chủ, Thiên Tinh Thuật là bí quyết luyện đan ao nhất của Hội Trung Thành, chỉ các Tổng hội trưởng mới có thể tu luyện, vì vậy mong Môn chủ thứ lỗi, bí quyết này không thể giao cho Môn chủ được."
Dương Nam Kiên vừa cười vừa nói: “Tôi biết chứ, quy định của Hội Trung Thành tôi biết từ lâu rồi. Chính vì thế tôi mới yêu cầu các người giao lệnh bài Tổng hội trưởng ra, lệnh bài của Tổng hội trưởng chính là tín vật của Hội Trung Thành. Ai sở hữu nó chính là Tổng hội trưởng tiếp theo của Hội Trung Thành”
Dương Nam Kiên nói xong, mọi người trong Hội Trung Thành đều vô cùng tức giận. Trong lòng bừng bừng lửa giận nhưng không ai dám lên tiếng.
Rõ ràng Dương Nam Kiên muốn trở thành Hội chủ tiếp theo của Hội Trung Thành, muốn thôn tính và lấy đi tất cả của Hội Trung Thành.
Ông ta muốn ép Phó hội trưởng không nhịn được mà ra tay, nhưng Phó hội trưởng vẫn luôn mềm mỏng, ông ta muốn bảo toàn vị trí của mình nên bắt buộc phải mềm mỏng.
Bị người ta dẫm lên đầu hết lần này đến lần khác vẫn phải cúi đầu không dám phản kháng. Tất cả mọi người của Hội Trung Thành vẫn đang quỳ trên mặt đất bởi vì Dương Nam Kiên không cho họ đứng dây.
Phó hội trưởng hít sâu một hơi, ông ta đang cực lực ổn định cảm xúc, kìm nén tức giận. Ông ta cảm thấy dây thần kinh của mình như muốn đứt ra.
Phó hội trưởng vẫn cung kính nói: “Môn chủ, không giấu gì ông lệnh bài và Thiên Tinh Thuật không nằm trong tay tôi.” “Sau khi Tổng hội trưởng chết, không biết Thiên Tinh Thuật đã đi đâu mất tôi cũng không tìm thấy. Còn lệnh bài của Tổng hội trưởng thì theo như tôi được biết hiện đang ở trên người Trương Hồng Long.
Lúc đầu Tổng hội trưởng đưa lệnh bài cho Tiêu Hào, bảo vệ trông coi Tổng hội trưởng biết chuyện này nên đã báo cho Phó hội trưởng. Ảnh mắt Dương Nam Kiên tìm kiếm giữa đám đông, sau đó dừng trên người Tiêu Hào,
Dương Nam Kiên đi tới hỏi: “Anh là Trương Hồng Long, đệ tử của Lão yêu bà?”
Tiêu Hào trả lời: “Có vấn đề gì không?”
Dương Nam Kiên lạnh lùng nói: “Toàn bộ người của Hội Trung Thành đều đà quỳ xuống, tại sao anh không quỳ?” Khóe miệng Tiêu Hào nhếch lên: “Ông muốn tôi quỳ xuống? Ông có tư cách này không?”
Dương Nam Kiên nheo mắt, không ngờ Tiêu Hào lại trả lời như vậy.
Trong tích tắc, bảy tám luông khí tức mạnh mẽ từ phía sau Dương Nam Kiên phóng về phía Tiêu Hào.
Phó hội trưởng mắt sắc như dao, ông ta ám sát Tiêu
Hào mấy lần không thành, trong lòng ông ta Tiêu Hào như một cái gai không thể nhổ được, rất khó chịu.
Nếu sớm giết chết Tiêu Hào, thì mọi chuyện đã được giải quyết cũng không cần phải giết Tổng hội trưởng.
Bây giờ ông ta liều mạng giết chết Tổng hội trưởng, lại để cho người của môn phái Vạn Kiếm nhân cơ hội mang người tới khiến Hội Trung Thành trở tay không kịp.
Phó hội trưởng nhìn Tiêu Hào, lạnh lùng quát: “Trương Hồng Long, còn không mau quỳ xuống
Tiêu Hào lạnh mặt: “Ông có tư cách gì mà bắt tôi phải quỳ? Mấy người các ông phản bội Hội Trung Thành, quy hàng môn phái Vạn Kiếm, các ông còn mặt mũi bắt tôi quỳ xuống?” “Người đầu, bắt Trương Hồng Long lại.
Phó hội trưởng lập tức hạ lệnh.
Phó hội trưởng luôn cho rằng Tiêu Hào gặp may, mấy lần ám sát thất bại chắc chắn là do có người giúp đỡ, giống như hôm nay có người của Thiên Lôi Cốc hỗ trợ.
Hai cường giả cảnh giới Dương Thần xông về phía
Tiêu Hào, Tiêu Hào chưa rat ay cốc chủ Thiên Lôi Cốc đã chặn ở trước mặt Tiêu Hào. Cốc chủ lạnh lùng nói: “Các người muốn làm gì? Có tôi ở đây ai dám động vào Trương Hồng Long" Mọi người đều kinh ngạc khi thấy cốc chủ Thiên Lôi Cốc ra mặt. Phó hội trưởng đã xác nhận được phán đoán vừa rồi của ông ta.
Phó hội trưởng nói: “Cốc chủ, đây là chuyện nội bộ của Hội Trung Thành ông không có quyền can thiệp." “Trương Hồng Long mau giao lệnh bài của Tổng hội trưởng ra đây” Cốc chủ đang muốn nói thêm thì Tiêu Hào phất tay ngăn lại. Đã đến lúc Tiêu Hào ra mặt, chuyện này anh sẽ giải quyết với Tổng hội trưởng.
Tiêu Hào lấy lệnh bài từ trong tay áo ra và nhìn lướt qua Dương Nam Kiên và Phó hội trưởng. “Hai người muốn lấy lệnh bài của Tổng hội trưởng phải không? Lệnh bài trong tay tôi có bản lĩnh thì đến đây lấy Cập nhật chương mới nhất tại Tгцу*enАРР.cом
Hai người cảnh giới Dương Thần lập tức xông về phía Tiêu Hào, muốn bắt lấy lệnh bài trong tay anh.
Tiêu Hào ra tay rất nhanh, hai người lập tức bay ra ngoài, kinh mạch bị đạp nát chết ngay tại chỗ.
Không ai ngờ rằng Tiêu Hào lại mạnh như vậy.
Hai bố con Phó hội trưởng kinh ngạc, họ luôn nghĩ
Tiêu Hào không có sức mạnh gì, bây giờ lại có thể giết chết hai người cảnh giới Dương Thần. Mọi người đều hít một hơi thật sâu, Dương Nam Kiên cũng cẩn thận đánh giá lại người đàn ông trung niên này.
Lúc này một cô gái đứng bên Tiêu Hào đi tới. Cô gái này đội một chiếc mũ lớn, đi đến bên cạnh Tiêu Hào tiện tay cầm lấy lệnh bài, tung hứng trong tay như một món đồ chơi. “Các người ai muốn lấy lệnh bài thì đến đây, Môn chủ phái Vạn Kiến cũng muốn phải không?” “Muốn thì đến đây. Để tôi xem kiếm của ông rốt cục lợi hại đến đâu.”
Mọi người nghe giọng nói của cô gái này đều kinh ngạc, đây là giọng của Tổng hội trưởng. Những người Hội Trung Thành ở đây đã nghe giọng nói này mấy chục năm, tuyệt đối không nhận nhầm.
Dương Nam Kiên nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt lạnh lùng nói: “Mau lộ mặt thật ra đây, cô rốt cục là ai?"
Người phụ nữ lấy chiếc mũ trên đầu xuống, dưới chiếc mũ màu đen là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ trước gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần. “Ông trời ơi. Là Tổng hội trưởng, Tổng hội trưởng chưa chết” “Tổng hội trưởng trẻ lại như giống như hai ba mươi năm trước vậy. “Sức mạnh của Tổng hội trưởng cũng mạnh mẽ như trước đây, sao có thể như vậy chứ?" “Phó hội trưởng đích thân nói Tổng hội trưởng bị một người thần bí giết chết, Tổng hội trưởng sao lại còn sống được?”
Mọi người không ngừng bàn luận, người của Hội Trung Thành không dám tin Tổng hội trưởng của họ còn sống.
Có người vô cùng vui mừng cũng có người thần sắc u ám.
Hai bố con Phó hội trưởng có nghĩ nát óc cũng không hiểu, Tổng hội trưởng rõ ràng đã chết, bị xay thành thịt bỏ vào lửa đốt thành than rồi, làm sao mà vẫn còn sống?
Ánh mắt Tổng hội trưởng dừng ở trên người Phó hội trưởng và Long Đình, sau đó chầm chậm bước đến trước mặt hai người họ.
Tổng hội trưởng vô cùng tức giận, khí tức trên người quét về phía hai người. “Hai tên phản đồ dám giết ta, các người đã biết tôi chưa?"