Liễu Nguyệt Hàn, Chu Tước và mọi người đều lấy vũ khí ra.
Ngay cả Bạch Khả Như, chỉ mới sáu tuổi, cũng lấy ra một con dao găm, giận dữ nhìn chằm chằm vào Trần Bắc Huyền
Liễu Nguyệt Hân nói: "Trần Bắc Huyền, anh có thể giết chúng tôi, nhưng xin anh hãy tha cho Bạch Khả Như." "Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, cô bé còn nhỏ như vậy, cho nên xin anh hãy tha cho cô bé một con đường sống"
Trần Bắc Huyền bĩu môi nói: "Cô chưa từng nghe câu “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, kẻo khi xuân về cỏ lại mọc lên” à?"
Chu Tước tức giận quát: "Trần Bắc Huyền, anh là bậc Đế Vương ăn trên ngồi trước, lẽ nào ngay cả một đứa trẻ con mà anh cũng muốn giết sao?" "Anh không còn là con người sao?" “Ha ha!” Trần Bắc Huyền cười khẩy một tiếng: “Trong mắt tôi chỉ có bạn và thù, ai bảo các anh là kẻ thù của tôi. "Kẻ thù là không phân biệt người lớn và trẻ nhỏ. Đối phó với kẻ thù là phải máu lạnh và tàn nhẫn như mùa đông, cho dù là trẻ con, tôi cũng phải giết sạch."
Chu Tước nghiến răng nghiến lợi: “Chính đại nhân đã ra lệnh cho cường giả của Đế Vương Khu bảo vệ chúng tôi và không để cho bất kỳ ai làm hại đến bọn tôi. "Trần Bắc Huyền, anh quá vô liêm sỉ, tại sao anh lại làm như vậy?" "Trước đây anh và Tiêu Hào đều là Đế Vương của Kỳ Hạ, tại sao anh lại muốn đuổi cùng giết tận bọn tôi?” "Chẳng lẽ giữa anh và Tiêu Hào có thù với nhau?"
Trần Bắc Huyền nói: "Đừng có mà ra vẻ đáng thương tội nghiệp, các anh là người thân của kẻ phản bội đất nước, nếu ở thời cổ đại thì các anh đã bị giết hết chín đời dòng họ rồi đấy” "Bây giờ chỉ có giết chết vài người các anh thôi thì đã hời cho các anh lắm rồi.”
Nói xong những lời này thì Trần Bắc Huyền quay sang nói với Niếp Thiên Hưng ở bên cạnh: "Gia chủ Niếp, chuyện này giao cho các anh xử lý đấy, tôi đứng bên cạnh quan sát là được rồi.
Niếp Thiên Hưng ngay lập tức nhận lệnh và nói: “Vâng, thưa Bắc Đế Đại nhân!"
Niếp Thiên Hưng dẫn theo hơn năm mươi người vội vã chạy đến
Niếp Thiên Hưng lạnh lùng liếc nhìn đám người, đẳng đẳng sát khí: "Tất cả mọi người giơ tay chịu trói thì tôi có thể cho mọi người được toàn thây!” "Nếu kẻ nào dám chống cự thì sẽ chết không toàn thấy!”
Chu Tước tức giận hét lên: "Nào, các anh xông hết lên đi, muốn chết thì tôi với các anh cùng chết!” "Giết chết hai người, tôi cũng lãi to rồi, muốn khiến tôi giơ tay chịu trói hả, không có cửa đâu!”
Hai người Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân bùng nổ sức mạnh cảnh giới Dương Thần của cường đại và lao tới. Nhưng bên phía Niếp Thiên Hưng có tới hơn năm mươi người.
Niếp Thiên Hưng đã bước một chân vào cảnh giới Đế
Vương. Một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ lao tới nhằm áp chế chống lại Chu Tước, Liễu Nguyệt Hân và những người khác.
Hai người Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân cảm thấy áp lực mạnh mẽ nhất, như thể từng ngọn núi khổng lồ đang đè lên ngực họ.
Nhưng Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân cần phải bảo vệ những người đang đứng phía sau họ.
Nếu không thì hơi thở của đám kẻ thù ở trước mặt sẽ nghiền nát tất cả những người phía sau thành từng mảnh vụn nhỏ.
Đúng lúc này, Liễu Nguyệt Hân đang chuẩn bị liều mình, cô cũng biết trong cơ thể của mình có dòng máu của Ma Thần, dòng máu của Võ Thần và dòng máu của Yêu Hoàng.
Tại thời điểm cô chết đi, tất cả huyết mạch này sẽ bộc phát ra và có thể giết chết những người đang ở trước mặt này chỉ trong nháy mắt. Trần Bắc Huyền nói: "Liễu Nguyệt Hân, tôi biết cô muốn làm gì, bởi vì trong cơ thể của cô có sức mạnh huyết mạch của cường đại, đây chính là những thứ tôi muốn "Trước tiên tôi sẽ khống chế cô và lấy hết huyết mạch trong người cô. Đây mới mục đích thực sự của việc tôi giết CÔ."
Liễu Nguyệt Hân tức giận hét lên: "Cho dù phải tự nổ tung tóe toàn bộ huyết mạch của mình, tôi cũng phải cùng các anh về chầu Diêm Vương!” "Tôi sẽ không để anh đạt được âm mưu đó đâu. Tuyệt đối sẽ không để anh mang huyết mạch của tôi đi làm những chuyện tồi tệ.
Trần Bắc Huyền nói: "Tôi biết cô định làm gì, cô muốn tự nổ tung tóe toàn bộ huyết mạch của mình để nổ chết bọn tôi, có phải không?” "Tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, nếu như cô không tin, thì cứ tự nổ huyết mạch của mình thử xem.” Liễu Nguyệt Hân nghiến chặt răng, điên cuồng vận chuyển huyết mạch từ trong cơ thể trực tiếp xông thẳng về phía đám người của Niếp Thiên Hưng.
Khi Trần Bắc Huyền chuẩn bị xuất chiêu, đột nhiên
Liễu Nguyệt Hân ngã xuống đất, toàn bộ hơi thở huyết mạch cùng sức mạnh cường đại trên người đều biến mất. Liễu Nguyệt Hân và người bên cạnh đều uống phải thuốc bột Đế Vương mất mạng rồi.
Liễu Nguyệt Hân không phải ở cảnh giới Đế Vương, nhưng khi sức mạnh huyết mạch trong cơ thể sắp tự bùng nổ, cô cũng đã đạt tới sức mạnh của cảnh giới cường giả.
Vì vậy, vào lúc này, độc tố của thuốc bột Đế Vương mất mạng đã xâm nhập vào hệ thống thần kinh của Liễu Nguyệt Hân.
Liễu Nguyệt Hân ngã xuống đất, cả người như không còn chút sức lực nào cả. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, kể cả Trần Bắc Huyền cũng không biết.
Chỉ có mỗi Niếp Thiên Hưng biết Liễu Nguyệt Hàn đã bị đầu độc.
Chu Tước vội vàng đỡ Liễu Nguyệt Hân dậy và phát hiện Liễu Nguyệt Hân đứng cũng không vững, sức lực trong người cô cũng nhanh chóng tiêu tan.
Trần Bắc Huyền thấy Liễu Nguyệt Hân không thể dùng sức, cả người yếu ớt, thì cảm thấy vô cùng hưng phấn, anh ta thật sự sợ Liễu Nguyệt Hân sẽ làm nổ tung dòng máu của Ma Thần.
Còn sợ bản thân không thể ngăn cản nổi, bây giờ xem ra Liễu Nguyệt Hân chưa đánh đã tự thua rồi, có vẻ đã “tẩu hỏa nhập ma” nên bây giờ mới không còn sức lực như vậy. “Ha ha, đúng là ông trời cũng giúp tôi rồi!” Trần Bắc Huyền vừa cười vừa nói: “Liễu Nguyệt Hân, không phải cô chưa đánh mà đã tự thua đấy chứ, thật sự là quá hài hước rồi!”
Liễu Nguyệt Hân yếu ớt nói: "Tôi trúng độc rồi."
Trần Bắc Huyền cười nói: "Trúng độc rồi thì càng tốt, bây giờ tôi sẽ lấy đi hết huyết mạch của cô.”
Nói xong, Trần Bắc Huyền đi đến trước mặt của Liễu
Nguyệt Hân.
Anh ta dùng một tay nắm lấy cánh tay của cô, sau đó bóng người lóe lên và vụt qua khoảng bốn mươi đến năm mươi mét.
Trần Bắc Huyền là Đế Vương, Chu Tước và những người khác không thể nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của Trần Bắc Huyền
Trần Bắc Huyền đưa Liễu Nguyệt Hân đi một cách dễ dàng, Chu Tước và những người khác cũng không thể làm gì khác.
Lúc này, tay phải của Trần Bắc Huyền đã ẩn vào mạch môn của Liễu Nguyệt Hân, từng luồng sức mạnh tiến vào trong cơ thể của Liễu Nguyệt Hân.
Sau khi kiểm tra, Trần Bắc Huyền phát hiện ra rằng hệ thống thần kinh của Liễu Nguyệt Hân đã bị xâm nhập, hệ thống trung ương thần kinh gần như bị tê liệt, vì vậy mới không có sức chiến đấu nữa.
Ngay lập tức, Trần Bắc Huyền biết ngay đây là tác dụng của thuốc bột Đế Vương mất mạng.
Đột nhiên Trần Bắc Huyền nhớ đến trước đây Tiêu Hào cũng đang trong lúc dùng sức mạnh cường giả thì bất thình lình bị cắt đứt, sau đó mới bị ba người bọn họ liên kết lại và giết chết. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Trong người của Tiêu Hào cũng có thuốc bột Đế Vương mất mạng.
Rốt cuộc ai đã làm điều này? Trần Bắc Huyền vô cùng hoảng hốt.
Tại sao Tam Đại Đế Vương bọn họ không thu được bất kỳ tin tức nào? Nghĩ đến đây, trán của Trần Bắc Huyền túa ra mồ hôi lạnh.
Nếu Tiêu Hào chưa chết và anh ta biết được mình từng trúng thuốc bột Đế Vương mất mạng, thì Tiêu Hào chắc chắn sẽ nổi điên lên và giết chết Tam Đại Đế Vương, đến lúc đó thì phiền phức to rồi!
Nhưng bây giờ Tiêu Hào đã chết, Trần Bắc Huyền chỉ cần lấy đi huyết mạch trong cơ thể Liễu Nguyệt Hân, thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Vì vậy Trần Bắc Huyền lập tức dùng sức mạnh của Đế Vương rút ra huyết mạch từ trong cơ thể của Liễu Nguyệt Hân, anh ta muốn lấy đi từng chút, từng chút một.
Trong vòng mười phút thì đã có thể lấy đi toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Liễu Nguyệt Hân, chỉ cần sau khi có được dòng máu của Ma Thần, dòng máu của Võ Thần và dòng máu của Yêu Hoàng thì anh ta sẽ từ từ luyện hóa.
Nhờ vậy thực lực của Trần Bắc Huyền chắc chắn sẽ lớn mạnh vùn vụt, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua các vị Đế Vương khác và thậm chí là cả Viêm Đế.
Đến lúc đó người thừa kế tiếp theo của Viêm Đế sẽ chính là Trần Bắc Huyền!
Liễu Nguyệt Hân cảm thấy vô cùng đau đớn, cô cảm thấy sức mạnh huyết mạch trong cơ thể mình đang chảy rất nhanh.
Trước khi Liễu Nguyệt Hân và Tiêu Hào cưới nhau, ai đó đã lấy đi huyết mạch Cửu Âm trong cơ thể của Liễu
Nguyệt Hân.
Tiêu Hào đã khó khăn gian khổ đến suýt chết để tìm được ba dòng máu cứu để sống Liễu Nguyệt Hân.
Nhưng mà lúc này huyết mạch của Liễu Nguyệt Hân lại bị người khác lấy đi, cô đau đớn vô cùng, lẽ nào đây là số mệnh của cô ư?
Liễu Nguyệt Hân không cam tâm, cô không muốn chết.
Nếu Tiêu Hào thực sự đã chết rồi, thì cô muốn báo thù cho Tiêu Hào, làm sao cô có thể chết ở đây chứ?
Liễu Nguyệt Hân đang cố gắng vùng vẫy, nhưng cô không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào của mình.
Chu Tước và những người khác cũng vô cùng đau đớn, tất cả mọi người đều không thể làm gì được.
Họ chỉ có thể giương mắt nhìn Liễu Nguyệt Hân bị Trần Bắc Huyền dần dần rút đi huyết mạch, nhìn cô từ từ bị giết chết, bọn họ đều không thể làm được gì cả.
Trần Bắc Huyền vô cùng hưng phấn, anh ta cảm thấy huyết mạch của Liễu Nguyệt Hân dần dần đi vào cơ thể mình.
Các huyết mạch này thật sự quá mạnh, rất nhiều sức mạnh của huyết mạch chưa được kích hoạt, sau khi kích hoạt thì sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa.
Vào thời điểm khi Trần Bắc Huyền đang điên cuồng đồng hóa huyết mạch trong cơ thể của Liễu Nguyệt Hân, thì bất thình lình có một bóng đen xuất hiện trước mặt của Trần Bắc Huyền
Trên người của bóng đen này phát ra một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, kìm hãm mạch môn của Trần Bắc Huyền.
Ngay sau đó, huyết mạch trong cơ thể của Trần Bắc
Huyền bắt đầu chảy ngược lại vào cơ thể của Liễu Nguyệt
Hân.
Người vừa đến chính là Tiêu Hào, cuối cùng anh đã đuổi kịp rồi! Tiêu Hào nhìn thấy Trần Bắc Huyền muốn giết Liễu Nguyệt Hân thì lửa giận sôi sùng sục.
Anh lao đến trước mặt Liễu Nguyệt Hân và dùng sức mạnh ngút trời của mình đè lên mạch môn của Trần Bắc Huyền, trực tiếp khống chế huyết mạch chảy ngược trong cơ thể Trần Bắc Huyền
Trần Bắc Huyền cực kỳ sợ hãi. Anh ta nhìn thấy Tiêu Hào ở trước mắt mình như thể đang nhìn thấy quỷ vậy.
Anh ta phát hiện ra toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình đã bị Tiêu Hào khống chế rồi!
Huyết mạch của Trần Bắc Huyền đã điên cuồng chảy ngược rồi!