Sau khi đám người Tiêu Hào rời đi, tất cả những người vây xem cũng lần lượt bỏ đi.
Hiệu trưởng Lương đi tới trước mặt cậu chủ Dương “Cậu chủ Dương, Thiết Quyền chết rồi, trách nhiệm rất nói: lớn. “Chuyện này hẳn là cậu nên thương lượng thật tốt với bố cậu, nhanh chóng giải quyết gọn giẽ để ép chuyện này xuống.
Hiệu trưởng Lương nói rất rõ ràng, Thiết Quyền được cậu chủ Dương gọi đến tham chiến, cho nên nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của Thiết Quyền.
Bây giờ cậu chủ Dương phế tay Đại sư Viên, sau đó thả hung thủ ra, điều này làm cho Hiệu trưởng Lương thấy hơi bất mãn.
Nhưng mà đây là do cậu chủ Dương quyết định.
Những chuyện này do cậu chủ Dương gây ra, vì thế toàn bộ mọi trách nhiệm hẳn nên để cậu chủ Dương gánh vác, để tự anh ta xử lý mở rắc rối còn lại.
Cậu chủ Dương tươi cười, vẻ mặt đầy tôn kính nói: “Chuyện này Hiệu trưởng Lương không cần nhọc lòng. “Thiết Quyền xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ có người phải trả giá, chuyện của Đại sư Viên là tôi muốn thay bố tôi xử lý một vài rắc rối. “Còn về Trần Yên Nhiên và người đàn ông kia, sau này tôi sẽ đưa bọn họ về xử lý, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho Thiết Quyền và học viện”
Hiệu trưởng Lương nghe thấy cậu chủ Dương nói vậy, trong lòng cũng an tâm hơn. Hai người chia tay nhau, Hiệu trưởng Lương đi về khu dạy học để tiếp tục lên lớp.
Khóe môi cậu chủ Dương treo nụ cười lạnh, một người đứng bên cạnh anh ta nói: “Cậu chủ, chuyện này chúng ta nên làm thế nào?”
Cậu chủ Dương nói: “Đương nhiên là tìm họ đòi mạng rồi, Trần Yên Nhiên đã bị thương nặng, mà người đàn ông kia cũng tiêu hao không ít sức lực, tối hôm nay đi tìm bọn họ, giết sạch!” Trong mắt người bên cạnh hiện vẻ âm độc, nói: “Cậu chủ, còn Đại sư Viên thì sao? Có cần giết luôn không?”
Cậu chủ Dương lại cười nói: “Không không không, chỉ cần giết hai người kia là được, phải để cho Đại sư Viên sống sót. “Đại sư Viên sống hay chết phải do bố tôi định đoạt, tôi không thể tự quyết định được. “Vả lại Đại sư Viên đã trúng độc, sau này trở thành một người điên, chúng ta cần gì phải giết chết một người điền chứ?"
Người bên cạnh hiểu rõ, cười nói: "Để Đại sư Viên sống không bằng chết thì càng khó chịu hơn để ông ta chết!”
Trong lòng cậu chủ Dương cũng nghĩ vậy, anh ta muốn thay bố giết chết tất cả người bên cạnh Đại sư Viên, kiến ông vĩnh viễn không có cơ hội trở mình!
Một bên khác, sau khi Tiêu Hào dẫn đám người Đại sư Viên rời đi thì lập tức tìm một khách sạn lân cận trú ngụ. Thời gian gấp gáp, Tiêu Hào phải thải hết toàn bộ độc tố trong người Đại sư Viên ra trong vòng mười lăm phút.
Tiêu Hào đặt Đại sư Viên lên giường, lúc này ông vẫn còn hôn mê, và đang bị sốc. “Thầy, hu hu hu... Thầy!” Thiếu niên ghé lên mép giường không ngừng khóc nức
Tiêu Hào nói: “Đừng khóc, tôi có thể chữa được vết thương của thầy cậu.
Thiếu niên không dám tin nhìn Tiêu Hào, hỏi: “Thật chứ? Anh thật sự có thể chữa khỏi cho thầy em sao?"
Tiêu Hào nói: “Thời gian bây giờ rất gấp, đừng nói nhảm nhiều nữa, mau đi chuẩn bị nước ấm, lát nữa cậu lau người và xử lý miệng vết thương cho thấy cậu.
Tiêu Vân bị thương rất nặng, đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Tiêu Vân rất muốn đến giúp đỡ nhưng cô không còn chút sức nào cả.
Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Hào nói: “Anh nhất định phải chữa khỏi cho thầy em, nếu thầy thật sự có chuyện gì thì em sẽ không thể tha thứ cho bản thân.”
Tiêu Hào nặng nề gật đầu, nói: “Yên tâm đi, chẳng lẽ em không biết thân phận của anh trai em sao? Bị thương nặng thế nào anh cũng có thể chữa lành.
Lúc trước Tiêu Hào đã kể cho Tiêu Vân biết toàn bộ mọi chuyện về thân phận Đế Vương và bác sĩ của anh. Bởi vì Tiêu Vân là em gái ruột của anh, không cần giấu giếm cô bất kỳ điều gì.
Tiêu Vân rất tin tưởng Tiêu Hào, bởi vì cô biết cảnh giới
Đế Vương chính là cảnh giới mạnh nhất trên thế giới này. Hơn nữa trên thế giới này có hai người có y thuật cực kỳ cao siêu, đó chính là Thần Y và Thánh Y, cho nên cô tin tưởng anh cả sẽ có thể chữa khỏi cho thầy.
Kế tiếp, Tiêu Hào đè lên động mạch trên chân trái Đại sư Viên bắt đầu thải độc cho ông. Dựa vào sức mạnh Thần Y của Tiêu Hào, muốn thải loại độc tố này ra ngoài cũng không quá khó khăn.
Đại sư Viên đã mất đi hai cánh tay và một chân, trông ông thảm không nỡ nhìn. Có điều, gặp được Thần Y, chữa khỏi cho Đại sư Viên đó chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Sức mạnh kỳ lạ trên tay Tiêu Hào dần đi vào trong cơ thể Đại sư Viên, bắt đầu thải độc tố ra khỏi lục phủ ngũ tạng của ông để phòng ngừa độc tổ lan đến não.
Suốt quá trình Tiêu Hào vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không để xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Bây giờ thực lực và cảnh giới của Tiêu Hào khá thấp, cho nên quá trình thải độc cũng khá thong thả.
Nếu như xuất hiện bất kỳ sai lầm nào cũng đều sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho thân thể của Đại sư Viên. Ước chừng hơn mười phút thì độc tố trong cơ thể Đại sư Viên mới được loại bỏ hoàn toàn, biến thành từng đợt máu bầm đen chảy ra từ miệng vết thương bị cụt tay. Ủng *hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Tiêu Hào lại bắt đầu sức mạnh chữa lành để tạm thời chữa lành miệng vết thương Đại sư Viên, để giúp vết thương của ông ở nên ổn định hơn.
Bởi vì Tiêu Hào đã tiêu hao phần lớn sức lực, cộng với thực lực bây giờ cũng không đủ nên không thể làm cho một chân và hai cánh tay của Đại sư Viên mọc lại trong vài phút, chuyện này cần phải chờ khi Tiêu Hào khôi phục cảnh giới, chỉ có Đế Vương mới có thể làm được.
Sau khi thiếu niên lấy nước ấm đến, Tiêu Hào để anh ta lau tàn dư độc tố và máu bầm trên người Đại sư Viên.
Thiếu niên mười bốn tuổi, tên là Lưu Đan Bình, là một cô nhi được thầy thu nhận vào mấy năm trước. Mấy năm nay Lưu Đan Bình luôn ở bên cạnh Đại sư
Viên, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của ông.
Lưu Đan Bình rất ngoan ngoãn nghe lời, rất được lòng mọi người.
Tiếp đó Tiêu Hào chữa vết thương cho Tiêu Vân, tuy rằng Tiêu Vân bị thương rất nặng nhưng không phải vấn đề lớn.
Tiêu Hào lập tức sử dụng sức mạnh chữa trị của mình để chữa vết thương cho Tiêu Vân, làm cho vết thương của
Tiêu Vẫn ổn định lại.
Thương thế của Tiêu Vân chỉ cần nghỉ ngơi năm sáu ngày là có thể hoàn toàn bình phục.
Tiêu Hào lau mồ hôi trên trán, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, sau đó căn dặn Lưu Đan Bình, nói: “Tôi viết cho cậu mấy loại thuốc, cậu đến tiệm thuốc mua mấy loại thuốc này về.
Cho dù là Đại sư Viễn hay là Tiêu Vũ, tuy rằng vết thương của bọn họ đã ổn định nhưng mà uống thuốc sẽ bình phục nhanh hơn. Tiên Vân lấy ra chút tiền cho Lưu Đan Bình, để anh ta nhanh chóng đi đến hiệu thuốc.
Nhưng mà còn chưa được bao lâu Lưu Đan Bình đã quay trở lại.
Sau khi anh ta trở về, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nói: “Vừa rồi tôi đi xuống đã nhìn thấy người của cậu chủ Dương ở dưới lầu một, dáng vẻ lén lút nhất định là vì theo dõi chúng ta!”
Tiêu Hào cau mày, cậu chủ Dương này đúng là âm hồn không tan, nhất định là muốn tìm cơ hội để đối phó bọn họ. Nơi đây, không nên ở lâu! "Khụ khụ!” Đột nhiên, Đại sư Viên tỉnh dậy.
Tiêu Hào và Tiêu Vân vội vàng đi đến, Tiêu Hào không ngờ rằng Đại sư Viên sẽ tỉnh dậy sớm như vậy.
Ngay khi ông vừa tỉnh lại bỗng bật người ngồi dậy thở hổn hà hổn hển, vẻ mặt đầy hoảng sợ, nếp nhăn trên mặt trở nên vặn vẹo.