Tiêu Hào tiếp tục hỏi: "Lẽ nào chẳng còn chút vết tích nào sao? Không tra ra được bất cứ điều gì?"
Liệt Diễm hít sâu một hơi nói: "Cũng không phải là không có tin tức gì, nhưng thông tin này có khả năng là không chính xác, nghe nói sự việc lần này và hoàng thất của thủ đô Võ Thần có liên quan đến nhau" "Dù sao sự kiện nhà họ Hạ bị diệt môn cũng đã xảy ra từ mấy tháng trước rồi, người trong thủ đô Võ Thần không ai dám nhắc tới việc này, nó như là một điều cấm kỵ ở đây vậy, hơn nữa bảo vật mà nhà họ Hạ cất giữ là gì cũng không có ai biết."
Trong lòng Tiêu Hào vô cùng khó chịu, người của nhà họ Hạ đều bị giết sạch rồi, Tử Thanh mới mười sáu tuổi đầu, làm sao đối mặt với cuộc sống sau này được đây?
Bây giờ Tử Thanh còn chưa biết chuyện này, ông nội cũng không dám nói cho cô ấy biết. Thế nhưng lần này Tử Thanh nghe nói hai người Liệt Diễm và Tiêu Hào muốn tới thủ đô Võ Thần làm chút chuyện nên cứ quấn lấy hai người đòi đi cho bằng được. Đương nhiên là cô ấy bị Liệt
Diễm từ chối rồi. Cũng vì chuyện này mà đã mấy ngày nay Tử Thanh giận dỗi với Liệt Diễm cũng không thèm để ý gì đến Liệt Diễm, thậm chí còn nói là muốn bỏ nhà ra đi nữa.
Nhưng mà bỏ nhà đi xong chẳng được mấy tiếng sau lại quay về rồi.
Tiêu Hào suy nghĩ một chút nói: "Lần này chúng ta đi một chuyển đến thủ đô Võ Thần, sau khi tôi làm xong việc của mình sẽ giải quyết chuyện của nhà họ Hạ. Ban đầu tôi còn muốn hành động chung với cậu nhưng mà thôi đi, chuyện liên quan đến tinh huyết võ thần tôi sẽ đến tìm võ thần để hỏi, còn chuyện của nhà họ Hạ, hai người chúng ta sẽ điều tra cẩn thận sau.
Hai chuyện này không thể nhập vào làm một được thể nên Tiêu Hào quyết định giải quyết chuyện của mình trước rồi mới đến chuyện của nhà họ Hạ.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Tiêu Hào xấu vô cùng, vì sao những người ở bên cạnh anh, bạn tốt của anh, anh em của anh, hơn nữa cả người nhà của anh đều gặp bất trắc cả?
Gia tộc của Đường Minh Tam và Đỗ Thanh Như bị giết cả rồi, bây giờ đến nhà họ Hạ của Hạ Tử Thanh cũng bị người ta ám hại.
Đến bây giờ còn chưa tìm ra hung thủ đã diệt nhà họ Đỗ của Đỗ Thanh Như. Ban đầu hung thủ được xác định gồm một già một trẻ nhưng ông già đó chết rồi còn tên thiếu niên kia thì vẫn chưa tìm ra.
Bây giờ đến nhà họ Hạ xảy ra chuyện, hung thủ lấy đi bảo vật của nhà họ Hạ hơn nữa còn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Cái thể lực làm ra chuyện này hẳn là có địa vị rất cao ở thủ đô Võ Thần, nếu như chuyện này thật sự là do người trong hoàng thất ở thủ đô Võ Thần gây nên thì việc bảo thù cho nhà họ Hạ sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Trước đây khi Hạ Tử Thanh đến tìm Tiêu Hào thì có mang theo một lá thư của mẹ em ấy, bên trong thư có nói là về sau Hạ Tử Thanh sẽ đi theo Tiêu Hào hai năm.
Hơn nữa trong hai năm này, không cho Hạ Tử Thanh trở lại thủ đô Võ Thần tìm bọn họ, còn những việc khác trong nhà thì không thấy nhắc tới.
Lúc này Tiêu Hào mới hiểu, mọi chuyện đều do nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện rồi, cả gia tộc đều bị diệt.
Có khả năng là người nhà họ Hạ căn bản không muốn Hạ Tử Thanh trở về cũng không muốn Tiêu Hào nhúng tay vào chuyện này cho nên mới không nói chân tướng sự việc lần này cho Tiêu Hào biết.
Nghĩ tới những việc này lại khiến Tiêu Hào có chút đau đầu, thế nhưng Hạ Tử Thanh lại là đứa em gái thân nhất với Tiêu Hào.
Bây giờ nhà họ Hạ gặp chuyện không may, Tiêu Hào chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh nhất định sẽ điều tra rõ việc này, báo thù cho nhà họ Hạ.
Điều đầu tiên trong kế sách mà Tiêu Hào cần phải làm đó chính là lấy được tinh huyết võ thần.
Tiêu Hào dùng thân phận giả Trương Lỗi đến trạm kiểm soát dưới núi Võ Thần, một mình anh đi đến thủ đô Võ Thần.
Sau đó, Tiêu Hào dùng tiền thuê một con phi thú, cưỡi nó bay thẳng đến Hoàng thành của thủ đô Võ Thần.
Sau khi đến Hoàng thành, Tiêu Hào giao con phi thú cho trạm quản lý còn mình thì đi thẳng vào trong võ thần điện.
Võ thần điện là toà thần điện to lớn nhất trong Hoàng thành với chín tầng lầu.
Tuy chỉ có chín tầng nhưng diện tích mỗi tầng lại lên đến cả nghìn mét vuông, mỗi một tầng bao gồm rất nhiều gian phòng và càng không thể thiếu là sự hiện diện của những cường giả mạnh mẽ ở trong các căn phòng tu luyện, phòng đan dược đó.
Tiêu Hào đi tới tầng thứ nhất của võ thần điện lấy lệnh bài của mình.
Sau khi bảo vệ đứng ở cửa trông thấy lệnh bài trong tay Tiêu Hào thì khuôn mặt nhanh chóng chuyển từ kinh ngạc sang tôn kính.
Bảo vệ nói: "Đại nhân chúng tôi đang đợi ngài, mời ngài đi bên này!"
Bảo vệ tính đi trước dẫn Tiêu Hào đến tầng thứ chín nhưng Tiêu Hào nói: "Không cần, đại nhân của các người đã biết tôi sẽ tới rồi."
Tên bảo vệ đó cũng không nói gì thêm mà để Tiêu Hào trực tiếp đi vào trong, anh bước vào trong thang máy ở tầng một và di chuyển thẳng lên tầng chín.
Tầng chín của toà điện là một tàng thư các, Tiêu Hào vừa đi đến cửa thì hai miếng gỗ trước mặt đột nhiên mở ra để Tiêu Hào chậm rãi bước vào trong. Bên trong tàng thư các, giá sách được bày biện khắp nơi, trên đó là vô số những sách vở cổ xưa. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi tr*uyện tại tamlinh247.net
Lúc này, có một người thanh niên tuổi chừng trên dưới ba mươi, đầu tóc cắt ngắn, thân mặc một bồ đồ đơn giản cộng thêm đôi gọng kính màu vàng trên sống mũi, tạo cho người khác cảm giác như một người thầy giáo bình thường, anh ta đang ngồi đọc sách trên bàn bàn sách.
Trên người thanh niên này không hề có chút khí tức cường giả nào, anh ta thấy Tiêu Hào đi đến thì nhẹ nhàng đóng sách lại.
Tiêu Hào lướt mắt một cái đã thấy rõ tên của cuốn sách đó, có bốn chữ, võ thần huyết mạch. "Nam để các hạ, anh đến rồi."
Người thanh niên đó đứng dậy rời khỏi vị trí của mình.
Đường nét trên khuôn mặt của anh ta trông rất bình thường, chính là loại đứng trong đám người thì chẳng ai để ý đến ấy. Thế nhưng người này lại chính là để vương của thủ đô Võ Thần, Võ Thần.
Thuật dịch dung trên mặt Tiêu Hào nhanh chóng biến mất để lộ ra khuôn mặt thật của anh.
Anh hành lễ với võ thần nói: "Võ thần các hạ, đã lâu không gặp." Võ thần cười nói: "Không cần đa lễ như vậy, tôi đã biết lần này anh đến đây tìm tôi vì việc gì rồi, bây giờ tôi khẳng định lại với anh, việc anh muốn tham gia thí luyện võ thần tháp là điều không thể."
Võ thần đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp cự tuyệt Tiêu Hào.
Tiêu Hào cũng rất dứt khoát, cười cười nói: "Nói điều kiện của anh ra đi!"
Võ thần cười cười nói: "Anh bảo tôi ra điều kiện nhưng mà sao tôi lại có thể nói thẳng ra thế được? Thực ra thì tôi chỉ muốn nói anh biết rằng, ở chỗ tôi bây giờ có chín giọt tinh huyết võ thần. Tất cả đều là do năm đồ đệ của tôi thu thập được, vẫn chưa dùng tới, đang được để ở chỗ tôi đây, anh có muốn có nó không?"
Tiêu Hào cười cười nói: "Tôi biết anh có tinh huyết võ thần trong tay nên mới trực tiếp chạy qua đây hỏi anh, thực ra thì tôi cũng chẳng muốn tham gia thí luyện võ thần tháp gì cả. Nếu như tôi tham gia thật thì sợ là người trong võ thần tháp chẳng ai thắng được tôi đâu, đến lúc đó lỡ như tôi gây ra mâu thuẫn hay giết chết mấy người nào đó thì thật không hay rồi."
Tiêu Hào và võ thần chắc chắn có biết nhau, các đế vương trên khắp thế giới chắc chắn cũng từng có duyên gặp mặt một lần, hoặc là đều biết đến sự tồn tại của đối phương.
Võ thần là một người rất biết cách làm ăn, anh ta là người chỉ thích bàn điều kiện, thích giao dịch, cũng không thích nợ ân tình của bất cứ ai.
Một người như vậy, Tiêu Hào cũng rất thích, thế nên nếu anh cần tinh huyết võ thần thì chỉ cần trực tiếp đến gặp võ thần để anh ta đưa ra điều kiện của mình.