Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Vừa rồi Tiêu Hào không có thời gian trả lời điện thoại, cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại

Gần đây nhà họ Lương xảy ra không ít chuyện, sau khi Lương Thế Khoan cách chức của Lương Thiếu Thu, Lương Thiếu Thu tức giận rời khỏi nhà họ Lương.

Dưới sự sắp xếp của Tiêu Hào, Lương Thiếu Thu đã rời khỏi thành Danh Nam đi theo Thanh Long một trong tứ đại thần tướng. Bởi vì Tiêu Hào phải đối phó với Lương Thế Khoan, thậm chí có thể phải đối phó với những người khác trong nhà họ Lương, nếu Lương Thiếu Thu ở đây thì hai bên sẽ rất khó làm.

Tiêu Hào hỏi: "Xảy ra chuyện gì?

Lương Thiếu Thu lo lắng nói: “Hôm nay tôi nghỉ phép trở về, muốn về xem thử, cũng muốn thăm sư phụ và vợ sư phụ, kết quả vừa trở về gia tộc thì tình cờ biết được một tin tức “Sư phụ, anh không biết rằng sau khi trải qua những ngày huấn luyện, lực cảm giác của các giác quan của tôi mạnh hơn trước đây gấp mấy lần. Tôi cách đó mấy chục mét nghe được cuộc họp của chủ hai Lương Thế Khoan và mọi người, tôi tình cờ nghe được một tin tức...

Tiêu Hào ngắt lời Lương Thiếu Thu: “Nói ý chính."

Lương Thiếu Thu hạ giọng, nói nhanh: "Chú hai của tôi và người của Thiên Văn Môn đang họp, người của Thiên Văn Môn phát hiện đan điền của chủ hai bị thương, sống không được bao lâu nữa! “Chủ hai đã biết là do sư phụ gây nên. Người của Thiên Văn Môn chữa thương cho chủ hai, chủ hai tức giận tiêu tốn rất nhiều tiền để người của Thiên Văn Môn giết sư phụ" “Bọn họ biết sự đáng sợ của sư phụ, không muốn đối đầu trực diện với anh, cho nên phải người bắt vợ sư phụ" phút trước Thiên Văn Môn đã hành “Thiên Văn Môn!” Tiêu Hào cảm thấy rất bất ngờ, Lương Thế

Khoan và Thiên Văn Môn thật sự vô cùng to gan, dám bắt Liễu

Nguyệt

Lần trước Tiêu Hào làm Lương Thế Khoan bị thương nặng, lên làm bị thương đan điền của Lương Thế Khoan, ông ta chắc sẽ không sống qua được ba

Người bình thường không thể phát hiện được, nhưng tu võ giả lợi hại, bọn họ có thể kiểm tra được. "Sư phụ, anh đừng lo lắng. Lương Thiếu Thu cười, nói: “Trước đó tôi không gọi điện được cho anh, nên đã sớm gọi điện cho sư nương rồi. Bây giờ tôi đang ở dưới tiểu khu của hai người. Bất kỳ ai muốn động vào sư nương thì phải bước qua cửa của tôi.” “Có tôi bảo vệ, chắc chắn sư nương sẽ không xảy ra chuyện

Tiêu Hào thở phào nhẹ nhõm, Lương Thiếu Thu thật sự có gì." lòng.

Nhưng Tiêu Hào vẫn lo lắng, tuy Thiên Văn Môn ở giới tu võ chỉ là môn phái nhỏ không nhập lưu, nhưng ở thành Danh Nam cũng tiếng tăm lừng lẫy, trong đó không thiếu tu võ giả cấp sáu cấp bảy. Với những gì Lương Thiếu Thu học được bây giờ thì không đối phó với người của Thiên Văn Môn. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hào lập tức gọi điện thoại cho Liễu Nguyệt Hân, anh tự có sắp xếp của mình.

Tiêu Hào lo lắng nói: "Nguyệt Hân, em đang ở đâu? Em rời khỏi tiểu khu ngay “Anh còn biết lo lắng cho em sao?” Liễu Nguyệt Hân có chút oán trách, nói: "Em gọi điện thoại cho anh biết bao cuộc sao anh không trả lời?"

Tiêu Hào giải thích: “Anh có chuyện, trở về sẽ giải thích cho em. Bây giờ em lập tức rời khỏi tiểu khu đi. Nhớ rõ đừng ở cùng với Lương Thiếu Thu. Một mình em lặng lẽ rời đi, tốt nhất là trang điểm ăn mặc khác với hình tượng trước kia. Đi đầu cũng được, miền đừng ở nhà là được.

Ở nhà là nguy hiểm nhất, một khi kẻ địch xác định được vị trí thì chắc chắn có thể bắt Liêu Nguyệt Hãn đi.

Liễu Nguyệt Hãn nói: “Ở nhà không phải là an toàn hơn sao? Em đã nhờ Linh Anh đến đây bảo vệ em, có người của đội Chấp Quản bảo vệ thì em còn sợ gì chứ? Lại nói, bây giờ là ban ngày, em không tin có người dám quang minh chính đại xông đến bản người của đội Chấp Quản để bắt em đi. ai.

Liễu Nguyệt Hân hoàn toàn không rõ người muốn bắt cô là Tiêu Hào rất lo lắng, anh nói: "Nguyệt Hân, nghe lời anh đi, anh sẽ lập tức tìm người đến bảo vệ em, em ra ngoài đi về nơi đông người, ví dụ như quảng trường, khu vui chơi này nọ, rồi liên lạc với anh bất cứ lúc nào “Này, Tiêu Hào, anh không tin tôi sao?" Giọng nói của Ôn Linh Anh xuất hiện trong điện thoại. “Tôi đích thân đến bảo vệ vợ của anh, còn mang theo hai người, dưới tiểu khu tôi còn sắp xếp mười người, đều là những người tài giỏi của đội Chấp Quản, anh không tin vào năng lực của tôi sao?”

Tiêu Hào không ngờ Ôn Linh Anh có mang người đến. Bây giờ Ôn Linh Anh đã thăng chức rồi, có thể điều động được rất nhiều thành viên chấp pháp. “Người lần này muốn bắt Liễu Nguyệt Hân là người của Thiên Văn Môn, chính là người lần trước ám sát Cao đại đô đốc. Người của đội Chấp Quản các cô hoàn toàn không thể đối phó mấy người này. Nghe lời tôi, đưa Nguyệt Hân rời khỏi mau, nếu không thì cô đưa Nguyệt Hân đến chỗ đội Chấp Quản chơi cũng được, các cô đợi tôi quay về." “Tôi biết rồi.” Ôn Linh Anh tràn đầy tự tin nói: “Lương Thiếu Thu đã nói cho tôi biết là người của Thiên Văn Môn rồi. Chỉ cần bọn họ dám đến thì chúng tôi sẽ bắt lại hết. Anh yên tâm, người của đội Chấp Quản chúng tôi không yếu như vậy đâu."

Mà ngay tại lúc này, có tiếng nổ lớn truyền từ trong điện thoại. Tiêu Hào giật mình, điện thoại của anh cũng bị ngắt kết nổi. Xảy ra chuyện rồi. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Ôn Linh Anh và Liễu Nguyệt Hân đang nói chuyện điện thoại với Tiêu Hào thì đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng no.

Tiếp theo là hai tiếng hét.

Ôn Linh Anh vội cầm súng lao ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách, có ba người mặc quần áo thể thao màu đen đang đứng, một người thanh niên khôi ngô, hai người trung niên, trong tay bọn họ không có bất kỳ vũ khí gì. Hai người của đội Chấp Quản đã ngã xuống đất, lòng người của hai người bị lõm vào, sớm đã bỏ mình.

Ôn Linh Anh khiếp sợ, trực tiếp bắn súng.

Pång pång!

Bóng dáng ba người đó lóe lên, viên đạn lần lượt bị hụt rơi xuống dưới. “Các người, các người là thứ gì!” Ôn Linh Anh chưa từng đánh nhau với tu võ giả chân chính bao giờ, khi nhìn thấy cảnh này thì mới hiểu ra được lời của Tiêu Hào nói trước đó.

Nhưng đã trễ rồi.

Người thanh niên đứng đầu cười nhạt, nói: "Chúng tôi là người của Thiên Văn Môn, tôi là cậu Ba của Thiên Văn Môn. “Cô đừng sợ hãi, tôi có một sở thích, không bao giờ giết phụ nữ. Nhất là phụ nữ xinh đẹp."

Ôn Linh Anh nhìn thấy cái chết bi thảm của hai đồng nghiệp, lòng tràn đầy tức giận, nói: “Bọn khốn nạn các người, dám xông vào nhà riêng giết người giữa ban ngày ban mặt. Dám giết người của đội Chấp Quản “Tôi nói cho các người biết, cho dù các người là ai thì video trên thiết bị chấp pháp của tôi đã được truyền đến đội Chấp Quản rồi, các người chắc chắn phải chết!”

Cậu Ba cười, nói: “Người đẹp, cô cho rằng chúng tôi sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?” “Thiên Văn Môn chúng tôi muốn làm chuyện gì, ai dám ngăn cản! Xem thử thiết bị chấp pháp của cô, có phải không thể kết nối với Internet được không."

Ôn Linh Anh nhìn thiết bị chấp pháp ở trên ngực mình, thật sự đã bị ngắt mạng rồi. Cậu Ba cười, nói: “Chúng tôi trước khi tiến vào tiểu khu, thi sớm đã ngắt toàn bộ mạng lưới internet của cả tiểu khu này rồi.

Thiên Văn Môn chúng tôi làm việc sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gi." Nói xong, bóng dáng của cậu Ba lóe lên, anh ta đã đứng bên cạnh Ôn Linh Anh, dùng tay đập vào ót của Ôn Linh Anh khiến Ôn Linh Anh ngất đi.

Cậu Ba nhấc cảm Ôn Linh Anh lên, híp mắt nói: "Người đẹp, tôi sẽ đưa cô đến sơn trang của tôi, làm vợ bé của tôi" “Dừng tay" Lúc này Liễu Nguyệt Hân từ trong phòng xông ra. Trong tay cô cầm con dao gọt hoa quả, kề vào cổ mình, nói: “Buông bạn tôi ta, mục tiêu của anh là tôi, tôi đi theo các anh. Nếu anh động vào người bạn tôi, tôi sẽ chết ở trước mặt các anh"

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK