Bạch Ái Linh nói: "Không dám giấu gì anh, đúng là lần này tôi chỉ đi ngang qua thị trấn Thanh Hà. Điểm đến chính thức của tôi là thành phố Thanh Hà." "ở phía bắc thành phố Thanh Hà có núi Bàn Long. Có người tìm thấy hang động Huyền Âm ở ngọn núi đó, bên trong còn có một số kho Tôi đến là để săn tìm kho báu." "Vừa hay tôi nghỉ ngơi ở thị trấn Thanh Hà này một đêm, cậu Đỗ mời tôi đến làm người làm chứng, nên tôi cũng tiên đường mà ghé qua thôi."
Bạch Ái Linh không hề nhắc tới nhà họ Tần, cũng không nhắc tới lời hứa của Uông Giang Cần đối với cô ta.
Lần này cô ta đến đây, truy tìm kho báu là một giúp Uông Giang Cần tiêu diệt Tiểu Hào là hai, nhưng tuyệt đối không thể nói là để giết Tiêu Hào được.
Tiêu Hào nghe thấy ba chữ động Huyền Âm này thì rất tò mò. Động Huyền Âm, đó là nơi cực âm chỉ địa
Tiêu Hào lại tiếp tục hỏi: "Có đến động Huyện Ân là muốn tìm thử kho báu gì?"
Bạch Ái Linh chỉ muốn nhanh chóng nhờ cậy k mất trí trước mặt, nói: "Tiêu Hào, tôi nói thật " "Tôi với anh không thủ không oán, và tôi cũng cam đoan rằng nhà họ Bạch chúng tôi sẽ không bao giờ làm phiên đến anh" "Nếu không muốn chết thì trả lời câu hỏi của tôi đi." Tiêu Hào nhìn chăm chăm vào Bạch Ái Linh.
Lúc này Bạch Ái Linh chỉ có thể thành thật trả lời: "Động Huyền Âm ở thị trấn Thanh Hà, trước đây không lâu có một đội thám hiểm tìm được tin tức này và đã bản nó cho nhà họ Bạch chúng tôi." "Một số người nói nơi đó có quái vật sống, một số lại bảo nơi đó có báu vật" "Nói tóm lại, lần này tôi đến thị trấn Thanh Hà, mục đích là để tìm kho báu." "Tiêu Hào, tôi không có nói dối anh."
Quái vật?
Ở những nơi cực âm chi địa, tỷ lệ xuất hiện Âm Linh Xà là rất cao.
Muốn phá giải phong ấn tâm mạch của Liễu Nguyệt Hân, thì cần có linh khí của Âm Linh Xã.
Tiêu Hào lại hỏi: "Thứ ở đồng Huyền Âm là quái vật gì?"
Bạch Ái Linh nói: "Tin tức mà chúng tôi nhận được chỉ nói là có quái vật. Tôi nghe nói rằng không ai trong số những người tiến vào động Huyến Âm mà còn sống trở về "Nghe đồn là đều bị con quái vật kia ăn thịt rồi."
Tiêu Hào âm thầm tính toán, đã có kế hoạch, nói: "Đưa tôi đến động Huyền Âm. Nếu như có báu vật gì thì tôi sẽ tin cô."
Bạch Ái Linh không hiểu, Tiêu Hào dây dưa với cô ta lâu như vậy, thật sự là vì tin tưởng cô ta? Hay là đã bị kho báu này dụ dỗ rồi?
Bạch Ái Linh chỉ có thể đồng ý.
Đúng lúc này, bên ngoài cổng lớn, có rất nhiều người xông tới.
Bạch Đình Quốc, Anh Cường đã dẫn mọi người đến đây.
Nhưng trước khi bọn họ đến, Tiêu Hào đã giết chết Uống Giang Cần, ổn định tình hình rồi, cho nên bọn họ không xông vào nữa mà chỉ đi bắt những người đang trốn khỏi nhà họ Uống. Mười máy người đã bị chế ngự. Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh Cường đối với Tiêu Hào thì hết mức tồn kinh, hỏi: "Sư phụ Tiêu, những người nhà họ Uống này, xử lý thế nào đây?"
Hơn chục người đều quỳ xuống xin tha
Tiêu Hào liếc nhìn những người này nói: "Đánh gãy một chân của bọn họ, rồi bảo bọn họ cút!"
Tiêu Hào không có hứng thú với việc giết họ.
Đám người nhà họ Uông đều biết, không bảo vệ cậu chủ mà quay lưng chạy trốn, cũng là đường chết bon ho roi.
Ảnh mắt của Bạch Ái Linh quét qua đám người, cô ta mới nhìn thoáng qua đã nhận ngay ra Bạch Đinh Quốc, sau khi nhìn kĩ lại Bạch Đình Quốc, đồng từ của cô ta bỗng co rút lại. "Bạch Đình Quốc, gân tay gân chân của anh... đã hồi phục rồi ư?" "Liên quan gì đến cô!" Bạch Đình Quốc không muốn nói chuyện với Bạch Ái Linh, cũng không muốn có bất kỳ giao thiệp nào với người của nhà họ Bạch. "Bạch Ái Linh, từ nay về sau xin đừng quấy rầy tôi và con gái tôi nữa!"
Bạch Đình Quốc nói xong, đè nên tất cả hận thù vào trong lòng, sải bước đi ra ngoài.
Anh ấy sợ rằng nếu mình còn ở lại, thì sẽ không nhịn được mà động tay động chân với Bạch Ái Linh,
Bạch Ái Linh thì vô cùng ngạc nhiên, trước đây khi gia tộc phế bỏ Bạch Đình Quốc, cô ta đã tự mình đánh gãy tay chân của anh ấy.
Đây là bệnh không thể trị, làm sao lại có thể khôi phục được?
Tối hôm ấy, khi Bạch Đình Quốc đang trên võ đài, anh ấy vẫn chỉ là một kẻ tàn tật, bị đánh đến mức còn có nửa cái mạng mà thôi.
Bạch Đình Quốc hiện tại đã hoàn toàn khôi phục
Hơn nữa, con gái của Bạch Đình Quốc, có vẻ như cô bé chưa chết.
Bạch Ái Linh nhìn Tiêu Hào, những việc này chắc hần có liên quan gì đến Tiêu Hào.
Cô ta suy nghĩ kỹ càng, Tiêu Hào trong giây lát đã giết chết cường giả Huyền Thông, còn có một loại ma luc cuong dai.
Bạch Ái Linh nói: "Anh Tiêu, đã muộn rồi, nếu không có chuyện gì, đêm nay anh ở đây, ngày mai tôi sẽ đưa anh đến động Huyền Âm."
Tiêu Hảo vốn đi muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng bây giờ không phải lúc. "Bạch Ái Linh, ngày mai đến nhà Âu Dương đón toi "Nhớ kỹ, đừng giở trò quỷ, đừng cố điều động người nhà họ Bạch đối phó với tôi." “Có bao nhiêu người tới, tôi sẽ giết bấy nhiêu người!"
Tiêu Hào nói xong và cùng mọi người rời đi.
Bạch Ái Linh nghiến răng nghiến lợi, khi Tiểu Hào biến mất khỏi tầm mắt, lửa giận trong lòng cô ta đột nhiên bùng nổ.
Một vắng sáng trắng xuất hiện trên tay phải của cô ta, và một cái lỗ được thổi ra từ hòn non bộ cách sân năm sáu mét. "Tiêu Hào!" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Bạch Ái Linh, thiên chi kiều nữ.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta có hàng vạn hào quang trong suốt cuộc đời, là người tài giỏi và quyền lực nhất trong đám đàn em nhà họ Bạch.
Nhìn khắp Bình Châu, trong số đàn em dưới ba mươi tuổi, Bạch Ái Linh đứng trong top mười
Nhưng hôm nay đối mặt với Tiêu Hào, cô ta thậm chỉ không có dũng khí ra tay, ngay cả dũng khí chiến đầu cũng không có
Điều khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi hơn nữa là Tiêu Hào từ đầu đến cuối chưa từng để cô ta vào mắt, thậm chí còn muốn giết cô tại
Còn tuyên bố nhà họ Bạch đến bao nhiêu người thì sẽ giết bấy nhiêu người.
Cô ta chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy! "Tiêu Hào, anh chỉ là một nhân vật nhỏ ở Đế Nam thôi, anh dựa vào cái gì chứ!" "Tiêu Hào, tôi nhất định phải đánh nát thân thể của anh thành nhiều mảnh!"
Đột nhiên, trong bóng tối cách đó không xa, có một người lướt tới, xuất hiện ở trước mặt Bạch Ái Linh.
Người này mặc áo choàng đen, trên đầu cũng bị mũ che kín, hoàn toàn không nhìn thấy mặt .
Cả người không lộ ra một chút ra trần.
Cà người vô hồn, như một bóng ma. “Ông nội Thất." Bạch Ái Linh thấy người tới, kích động nói: "Sao ông lại ở đây?".
Người này là một trong bảy sát thủ tuyệt đỉnh của gia tộc họ Bạch.
Bạch Ái Linh nhìn thấy sát thủ thứ bảy đến, và sự chán năm mà Tiêu Hào đã mang đến cho cô ta biến mát.
Giọng nói của Thất Sát rất cứng cỏi: "Vụ việc động Huyền Âm lần này không phải tầm thường. Chú nhân bảo ông tới giúp cháu xử lý "Hơn nữa, một mình cháu đi, ông lo lắng.
Bạch Ái Linh hơi nhíu mày: “Ông Thất, ý của ông là, ông đến đây lâu rồi?"
Thất Sát nói: "Từ khi cháu bước chân vào trấn Thanh Hà, ông đã ở bên cạnh cháu, vẫn luôn ở đó." "Ông nhìn thấy tất cả mọi chuyện."
Bạch Ái Linh có chút cầu kinh: "Ông Thất, nếu đã đến rồi, sao ông không xuất hiện?" "Tên khốn kiếp Tiêu Hào này đã bắt nạt cháu, nhưng ông không xuất hiện để giúp cháu."
Thất Sát khẽ lắc đầu: "Nhiệm vụ lần này của cháu là chuyện động Huyền Âm. Tại sao cần phải ở đây gây thêm rắc rối cùng nhà họ Đỗ?" "Chúng ta không cần liên quan đến chuyện giữa Tiêu Hào và nhà họ Đỗ."
Bạch Ái Linh buồn bực: "Ông Thất, không phải Uống Giang Cần đã nói, chỉ cần cháu giúp đỡ, anh ta sẽ giới thiệu thiếu chủ nhà họ Tấn cho cháu sao." "Cháu cũng muốn kết bạn với những thế gia ở kinh đô, và cháu muốn tạo bất ngờ cho bố mình". “òng Thất, nếu ông sớm giúp và giết Tiểu Hào, sự việc sẽ xong." "Bây giờ Tiêu Hào giết Uống Giang Cần, chúng ta không có cơ hội kết bạn với nhà họ Tần nữa. "Ông Thất, sao ông không xuất hiện?" b
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net