Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Lục Việt lại uống thêm một ngụm nước, đồ uống rất ngọt, nhưng trong lòng anh ta lại đắng ngắt.

Lục Việt cười khổ: “Thực sự tôi cũng muốn đứng về phía Châu chủ”

“Tiêu đại sư, từ khi anh lên núi, tôi luôn âm thầm quan sát anh, sau khi anh xảy ra chuyện, tôi được chia lợi từ Chu Thục Nhi, tôi không thân với Chu Thục Nhi lắm, chỉ muốn tôi chia cho cô ta một vài lợi ích, việc chuyện lợi ích hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Nhưng Chu Thục Nhi đã chết, thân thể của Chu Thục Nhi cũng đã tan thành cát bụi rồi.”

“Sau khi Chu Thục Nhi mất, mục tiêu của tôi đã chuyển sang Châu chủ. Tôi muốn phàn giao với Châu chủ, có được tư cách sử dụng Linh Trì từ chỗ Châu chủ.”

“Thật không may, kế hoạch thay đổi quá nhanh, châu đã mời Vực chủ Nam Cảnh, nếu Linh Trì nằm trong tay chủ vực Nam Cảnh, đến lúc có được Nam Cảnh trong tay, vốn dĩ sẽ không có phần của tôi.

“Vị trí của Linh Trì là nơi giáp ranh giữa biên giới nam bắc, sau khi chủ vực Nam Cảnh lấy Linh Trì đi thì Linh Trì đó cũng đã thuộc về Nam Cảnh, tôi là người Bắc Cảnh, không thể lấy món đồ trong tay của chủ vực Nam Cảnh được.”

“Ở trước mặt Vực chủ và Châu chủ, môn phái Bính Điệu chúng ta không là cái thá gì, chỉ giống như loài sâu bọ nhãi nhép!”

“Nếu tôi chọn Châu chủ, chắc chắn cũng không có tác dụng gì.” “Vì vậy... tôi chỉ còn một lựa chọn cuối cùng, chính là anh- Tiêu đại sư.”

Những lời này của Lục Việt đều là lời thật lòng, chỉ là không nói cho Tiêu Hào biết việc anh ta muốn giết chết Châu chủ và bố mình muốn lên làm Châu chủ.

Tiêu Hào vẫn tin lời Lục Việt, cách kể chuyện của Lục Việt như ôm trọn lấy mọi thứ, không có bất cứ vấn đề gì.

Tiêu Hào mỉm cười: “Nói như vậy thật là ủy khuất cho anh quá, anh muốn giết tôi như không giết được, muốn đứng về phía Châu chủ nhưng lại lo lắng không biết bảo đáp như thế nào.”

“Về đến môn phái Bính Điệu, vì hành động thất bại lần này của anh đã khiến nhiều người chết như vậy, anh sẽ bị trừng phạt và mất đi tất cả.”

“Hiện tại anh đã bị dồn đến bước đường cùng, không còn cách nào khác, cũng không còn lựa chọn nào khác, cho nên anh mới chọn tôi.”

Tiêu Hào rất đồng cảm với Lục Việt.

Lục Việt là một nhân vật đáng gờm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, bất cứ người của phe nào cũng đều lợi hại hơn anh ta rất nhiều.

Lục Việt hít một hơi thật sâu, buồn bã ủ rũ, trông có vẻ rất bất lực, sau đó nghiêm túc nói: “Tiêu đại sư, tôi đang đánh cược, nếu chọn Châu chủ, tôi sẽ không có một chút hy vọng nào, nhưng nếu chọn Tiêu đại sư thì tôi vẫn còn một tia hy vọng.”

“Tôi cược Tiêu đại sư nhất định sẽ thắng. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

“Nếu tôi thua cược, tôi sẽ không còn gì, cuộc đời này của tôi coi như xong.

“Hi vọng Tiêu đại sư sẽ không làm tôi thất vọng.”

Tiêu Hào đương nhiên sẽ thắng, chỉ là Tiêu Hào đang cân nhắc có nên giúp Lục Việt hay không.

Thấy Tiêu Hào không tỏ thái độ gì, Lục Việt tiếp tục nói: “Nếu Tiêu đại sự thắng, tôi cần năm người để luyện Linh Trì, còn có tôi sẽ nợ Tiêu đại sư một ân huệ.”

“Bất luận Tiêu đại sư đưa ra điều kiện gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, tôi đều sẽ đáp ứng!”

“Tiêu đại sư, tôi tin, chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn bè!

“Có được tình bạn bè với môn phái Bính Điệu, sau này Tiêu đại sư làm việc trong ba châu cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Từ lúc nói chuyện cho đến bây giờ, Tiêu Hào đều tin những gì Lục Việt nói.

Nếu Vực chủ có được Linh Trì, hoặc hắn sẽ giao nó cho nhà nước, hoặc là âm thầm một mình nuốt chửng nó.

Bất kể là tình thế nào, đều sẽ không để người khác nhúng tay vào.

Đối phương đã thành khẩn như vậy, Tiêu Hào cũng không phải người tuyệt tình, có thể cho anh ta một cơ hội.

“Lục thiếu chủ đã có hứng thú đứng về phía tôi như vậy, lại còn muốn kết bạn với tôi, vậy thì lần này cùng ra tay với tôi, cùng đối phó với Châu chủ.”

“Nếu là kiểu bạn bè trốn phía sau, thì tôi không cần!”

Tiêu Hào muốn Lục Việt cùng mình đối đầu trực tiếp với Châu chủ.

Lục Việt nghe thấy lời này của Tiêu Hào, liền vui vẻ nhướng mày! Cuối cùng cũng thành công, thuyết phục được Tiêu Hào rồi.

Hơn nữa, Tiêu Hào còn ngỏ ý mời anh ta cùng hành động, điều đó có nghĩa là Tiêu Hào không hề sợ Vực chủ!

Lục Việt đã thắng hơn một nửa ván cược.

Trong mắt Lục Việt mang theo nỗi kích động không thể che giấu được: “Cảm ơn anh Tiêu đại sư, cám ơn anh!”

“Kể từ bây giờ, Lục Việt tôi sẽ nghe theo Tiêu đại sư!”

“Tôi sẽ lập tức điều động quân đội, để cùng hành động với Tiêu đại su!"

“Dù là Châu chủ hay Vực chủ, tôi cũng không sợ, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Tiêu đại sư!”

Tiêu Hào nói: “Không cần, một mình anh đi với tôi là được rồi.”

“Đối phó với Vực chủ, dù có nhiều người đi nữa cũng chỉ phí công.”

Lục Việt không nhịn được, hỏi: “Tiêu đại sư, anh có cách gì để đối phó với Vực chủ?”

“Kế hoạch của chúng ta là gì?”

Tiêu Hào không có bất kỳ kế hoạch gì, khi thời cơ đến, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, chỉ cần có sức mạnh tuyệt đối thì có thể giải quyết mọi việc.

Tiêu Hào nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.

Tiêu Hào rời khỏi chỗ ngồi, đi đến toa tàu hạng nhất, ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Việt cũng về chỗ ngồi của mình, nhắm mắt lại.

Anh ta đang suy đến một việc, đó là trừ khử Diệp Văn Thuận, vào thời điểm và điều kiện hợp lý phải trừ khử Diệp Văn Thuận cho bằng được.

Lục Việt đã bí mật nhắn tin cho Đào Anh Nhàng, bảo Đào Anh Nhàng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để có thể trừ khử Diệp Văn Thuận bất cứ lúc nào!

Sau khi Đào Anh Nhàng nhận được tin nhắn của Lục Việt, anh ta biết rằng Lục Việt đã thuyết phục được Tiêu Hào, cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Trước đó, Lục Việt đã sắp xếp để Diệp Văn Thuận đưa xác của Chu Soái và Chu Thục Nhi đến phủ Châu chủ, nhằm vu cáo và hãm hại Tiêu Hào.

Bây giờ, Lục Việt đã đứng về phía Tiêu Hào, việc sắp xếp của Diệp Văn Thuận nhất định phải được xử lý tốt để ngăn chặn sự việc bại lộ.

Đào Anh Nhàng điện thoại cho Diệp Văn Thuận. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

“Diệp Văn Thuận, kế hoạch đã thay đổi. Tiếp theo, thiếu chủ sẽ hợp tác với Tiêu Hào. Đến lúc đó, điều gì nên nói và điều gì không nên nói, cậu phải nằm cho chắc.”

Diệp Văn Thuận ngày người .

Anh ta biết Châu chủ đã mời Vực chủ đến, kế hoạch lúc trước của Lục Việt chắc chắn không thể nào tiến hành, nhưng cậu ta không ngờ rằng bây giờ Lục Việt lại liên thủ với Tiêu Hào.

Diệp Văn Thuận cảm thấy, mọi chuyện quá buồn cười.

Từ trước đến nay, mọi người đều muốn giết Tiêu Hào, nhưng bây giờ họ lại đứng cùng phe với Tiêu Hào!

“Diệp Văn Thuận, cậu là một người thông minh, đoạn video cậu giết Chu Thục Nhi đang nằm trong tay tôi. Ngoài ra, những người còn lại trong nhà họ Diệp, bao gồm cả mẹ cậu...đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.”

“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm việc theo sự sắp xếp của chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, nếu như cậu ăn nói lung tung, không chỉ mình cậu chết, cả nhà họ Diệp cũng sẽ bị giết sạch!”

Khóe miệng Diệp Văn Thuận giật giật, kỳ thật, cho dù Đào Anh Nhàng không uy hiếp Diệp Văn Thuận, Diệp Văn Thuận cũng biết phải làm như thế nào.

Nghe thấy lời đe dọa của Đào Anh Nhàng, trong lòng Diệp Văn Thuận tràn ngập tức giận.

Nhưng hiện tại anh ta đang bị Lục Việt khống chế, anh ta chỉ có thể cứng rắn nuốt cục tức này xuống.

Diệp Văn Thuận kìm nén lửa giận trong lòng, nói: “Đào Anh Nhàng, nói cho chủ tử của anh biết, tôi sẽ không nói gì lung tung đâu, nhưng các anh

1423081337.jpg

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK