Trên mặt Tiêu Hào không có vẻ gì là lo lắng, anh chỉ cười nói: "Ba người muốn động tay động chân sao? Nếu các người động tay động chân vào lúc này thì cũng chẳng phải lựa chọn sáng suốt gì đâu. Cho dù ba vị có thắng thì cũng chẳng thể nào thay đổi được con số trên lệnh bài, các người cũng không thể nào cướp được đâu. "Cho nên vừa rồi tôi mới đề nghị ba vị nên đi tìm những con Ma Sói còn sót lại đi, Ma Sói chính là động vật sống trong hang, chờ tới khi bọn chúng trở về hang động của mình thì các người có thể dùng lửa làm mồi dẫn để dụ chúng ra khỏi hang, sau đó dùng lưới bắt gọn bọn chúng" "Nhiệm vụ đã trôi qua được ba giờ đồng hồ rồi, ba vị nên hành động nhanh lên đi."
Khí thế trên người ba người kia nhanh chóng tăng vọt, họ cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn có thể lập tức giết chết Tiêu Hào và người đẹp số tám. Thế nhưng bọn họ biết rằng Tiêu Hào nói không hề sai, nếu bây giờ mà họ động tay động chân thì cũng chẳng có lợi ích gì.
Nếu bọn họ bị thương thì sao có thể đối phó với đám
Ma Sói kia được chứ?
Số hai tức giận lên tiếng: "Hai người cũng đừng nên vui mừng quá sớm, đừng quên rằng chúng ta phải giết đủ một trăm con Ma Sói, cho dù có thiếu một con thì cả năm người chúng ta đều sẽ bị đào thải cùng, vì thế các người đừng nghĩ mình có thể không quan tâm tới việc này!"
Sắc mặt của Tiêu Hào hiện lên vẻ sao cũng được: "Hai người chúng tôi không quan tâm thì sao chứ? Anh nói không sai nếu không giết đủ một trăm con Ma Sói thì toàn bộ chúng ta đều sẽ bị đào thải, cho nên tôi mới giao cho các người đi giết những con còn sót lại, nếu các người giết không xong thì cả năm người chúng ta sẽ cùng nhau bị đào thải, tôi không sao cả."
Người đẹp số tám nói: "Tôi cũng không sao."
Ba người kia vô cùng tức giận.
Ba người đó biết Tiêu Hào và người đẹp số tám cũng hy vọng có thể thông qua được lần thực tập này thế nhưng bây giờ cả hai người họ đều đã đủ hai mươi con rồi.
Người nào có ít hơn hai mươi con mới bị đào thải vì thế Tiêu Hào và người đẹp số tám mới không muốn động tay động chân.
Ba người nhóm đội trưởng, số lượng của mỗi người đều chỉ có một chữ số, vì thế lúc này ba người họ vô cùng không biết nên làm thế nào vì thế ba người bọn họ cũng chỉ có thể xoay người rời đi, nhanh chóng đi theo dấu chân mà bọn Ma Sói để lại ban nãy, nhanh chóng đuổi giết số Ma Sói còn sót lại.
Người đẹp số tám nhìn Tiêu Hào cười: "Vừa rồi tôi đã quá nóng giận thế nhưng tôi muốn giết chết cái tên số hai đó thì mới hả giận được."
Tiêu Hào nói: "Đi thôi, chúng ta vẫn bí mật theo dõi bọn họ, nếu ba tên khốn kiếp này không thể giết hết đám Ma Sói còn sót lại, mọi chuyện sẽ rất phiền phức."
Lúc này, người đẹp số tám vô cùng tin tưởng Tiêu Hào, cô ta nhanh chóng gật đầu: "Số mười, mọi chuyện đều nghe theo anh."
Vì vậy Tiêu Hào và người đẹp số tám theo sát đội trưởng và hai người còn lại, lấy năng lực của Tiêu Hào thì đối phương căn bản không phát hiện ra có người đang theo dõi họ.
Khi cả ba đi về phía trước, nam thanh niên số hai cứ luôn miệng chửi bởi, mắng hai người số tám và số mười không biết điều.
Tiêu Hào hỏi người đẹp số tám: "Cái người số hai ấy rốt cuộc là người nào? Cô có biết không?"
Người đẹp số tám nói: "Gia đình của cái tên số hai đó quả thật không hề đơn giản, chính là một trong mười đứng đầu ở Ma Độ, gia độc Đông Phương"
Tiêu Hào đã từng chiến đấu với Ma Đô, vì thế anh biết tương đối rõ ràng những thế lực rải rác của Ma Đô.
Gia tộc Đông Phương này có thực lực tổng hợp đứng ở hàng thứ năm, đệ tử của gia tộc này có khoảng hơn năm ngàn, thế lực vô cùng khổng lồ, nội tình thâm sâu khó lường.
Số tám chỉ biết số hai chính là người của gia tộc Đông Phương còn về chuyện gia tộc đó có địa vị như thế nào thì cô ta không rõ.
Trước đây, số hai đã dám đối đầu với người phụ nữ mặc áo hồng, nói rõ lên việc địa vị của gia tộc Đông Phương không hề thấp.
Lúc này, một nơi trong tháp ba tầng của Ma Thần, người phụ nữ mặc áo hồng đang ngồi trước màn hình giám sát, cô ta đều có thể nhìn thấy tường tận mọi chuyện diễn ra trong suốt quá trình thực tập này.
Người phụ nữ mặc áo choàng hồng đang ung dung uống cà phê, tựa lừng vào chiếc ghế tựa, quan sát hành động của những người tham gia. "Cái tên số mười này đúng là biết điều, hơn nữa thực lực của anh ta còn mạnh như thế. Chiếc lồng bảo vệ của anh ta lại có thể ngăn cản được sự tấn công của các Ma Sói." "Thế nhưng không biết... Có thể đỡ nổi sự tấn công của Ma Sói vương hay không?"
Người phụ nữ áo choàng hồng vô cùng ngưỡng mộ Tiêu Hào, cô ta cũng rất tò mò về thực lực của Tiêu Hào.
Vài phút sau, chiếc nhẫn trên tay phải của người phụ nữ áo choàng hồng tỏa ra một luồng khí vô cùng kỳ lạ, đây là chiếc nhẫn truyền âm.
Người phụ nữ mặc áo choàng màu đỏ nhanh chóng nhận lấy, sắc mặt cô ta có chút lo lắng: "Sư huynh, tôi đang bận, hôm nay là ngày quan trọng của tháp Ma Thần, có chuyện gì thì để sau đi."
Sau khi thời gian làm việc và phương thức liên lạc với giới bên ngoài bị chủ nhân của tháp Ma Thần này bị phát hiện thì sẽ nhận được sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền đến trong điện thoại: "Sư muội à, giúp tôi làm chuyện này đi, đó chính là giết chết số mười." “Anh đang nói cái gì thế?” Người phụ nữ mặc áo choàng màu hồng giật mình một cái, không thể cầm chắc được kỵ cà phê trong tay, vội vàng đặt ly cà phê xuống bàn, hỏi lại: “Tại sao lại giết số mười?
Người đàn ông nghiêm túc lên tiếng: "Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì số mười không phải người Ma Đô, nhiệm vụ của cô chính là phải giết chết số mười, đừng hỏi tới những chuyện khác." Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Vấn đề này vô cùng quan trọng vì thế người phụ nữ mặc áo choàng hồng lại hỏi tiếp: "Sao số mười không phải là người Ma Đô chứ? Số mười chính là người được hoàng thất Ma Đô đề cử đấy! Sư huynh, anh có nhầm chuyện gì không?"
Người đàn ông lên tiếng đảm bảo: "Số mười chắc chắn không phải là người của Ma đô. Tôi đã nói rồi, đừng hỏi nữa, sư muội, bây giờ là cơ hội tốt để giết số mười. Và cũng đừng hỏi những chuyện khác"
Người phụ nữ mặc áo choàng hồng cuống cuồng lên tiếng: "Nếu không phải người Ma Đô thì chúng ta phải báo cho chủ nhân của Tháp Ma Thần để chủ nhân quyết định không phải sẽ tốt hơn sao?" "Tại sao tôi phải giết số mười?"
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng: "Cô học cách nghi ngờ quyết định của tôi từ khi nào vậy? Cô đã quên thân phận thật của mình rồi sao!" "Trong lần thực tập này, cô nhất định phải giết số mười, nếu cô không giết chết số mười thì cô sẽ là người chết thay đấy!"
Nói xong, người đàn ông không muốn tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ áo choàng hồng nữa, vì vậy anh ta ngắt chiếc nhẫn truyền âm.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo choàng màu đỏ trở nên tái nhợt, đầu đầy mồ hội. Cô ta đã ở trong tháp Ma Thần này nhiều năm rồi, tổ chức thực tập cũng đã nhiều rồi. Trước đây sư huynh sẽ để cho cô làm một vài động tác nhỏ để cô trợ giúp người thực tập của một số gia tộc, đều tiến hành bằng cách thần không biết quỷ không hay.
Ngoài ra, cô cũng có quyền loại bỏ một số người thi, hoặc làm cho bài thi khó hơn, miễn là không có tai nạn và không vi phạm các quy tắc lớn thì không có vấn đề gì.
Còn nếu muốn giết người thì có lúc người phụ nữ mặc áo choàng hoàng phải lợi dụng những hoàn cảnh hoặc lợi dụng hoàn cảnh để giết người, thế nhưng đều không thể để cho chủ nhân của tháp Ma Thần biết.
Nếu giết chết người thực tập của một gia tộc nhỏ thì người phụ nữ mặc áo choàng hồng cũng không hỏi nhiều. Thế nhưng lần người số mười lại là người được hoàng thất của Ma Đô đề cử
Hoàng thất cũng chính là chủ nhân của Ma Đội
Nếu người của hoàng thất chết ở đây thì chắc chắn hoàng thất sẽ cho người điều tra chuyện này! Nếu việc cô ta giết người lộ ra thì cô ta cũng chỉ có một con đường chết, nếu có liên quan tới người phụ nữ mặc áo choàng hồng thì hoàng thất cũng sẽ truy cứu trách nhiệm!
Vì vậy, vấn đề này có tầm quan trọng vô cùng lớn.
Tuy nhiên, người phụ nữ áo choàng hồng cũng không có lựa chọn nào khác, cô ta phải hoàn thành vô điều kiện nhiệm vụ mà đàn anh đưa ta, nếu thất bại thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Người phụ nữ áo choàng hồng dựa vào ghế tựa, lấy tay xoa xoa thái dương, cảm thấy vô cùng rối bời.
Cô ta phải nghĩ ra một cách để có thể giết chết số mười rồi rút lui mà không bị ai phát hiện ra. Không thể để chuyện này có bất kỳ quan hệ gì với mình được.