"Anh Tiêu, mời ngồi."
Tiêu Hào buông lỏng tay ra, tay phải của Lương Thiếu Thu khẽ run lên. Sau khi mọi người giới thiệu cho nhau xong, tất cả đều ngôi vào chỗ của mình.
Lương Thiếu Thu nói: "Nhà hàng này cũng không tệ, do một nhà thiết kế nổi tiếng người ý thiết kế, những món ăn đồ uống ở đây cũng rất nổi danh". "Mọi người muốn ăn gì cứ gọi đi."
Lương Thiếu Thu cố ý đẩy menu đến trước mặt Tiêu Hào, đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp người Ý, là quản lý của nhà hàng chuyên môn chiêu đãi những vị khách sập như thế này.
Phương Thanh Nhã nói: "Trên menu toàn là tiếng Ý, cậu Lương anh đừng làm khó Tiêu Hào mà, loại người như anh ta, sao có thể hiểu được mấy thứ này chứ."
Tiêu Hào trong lòng cười thầm, nhà hàng này cũng có menu tiếng Trung, hiển nhiên là Lương Thiếu Thu cố ý ở đây khoe khoang, muốn gây khó dễ cho anh. "Đúng là sơ suất của tôi, nước mình quả thật có rất ít người biết tiếng Ý" Lương Thiếu Thu cầm menu lên, bắt đầu dùng tiếng Ý gọi món
Lương Thiếu Thu muốn thể hiện học thức của mình trước mặt Liễu Nguyệt Hân, nhưng mà, Tiêu Hào nghe ra được, tiếng Ý của Lương Thiếu Thu còn rất khập khiễng, hơn nữa, dường như món ăn đã được đặt từ trước, đoạn đối thoại này là đã thương lượng sản với nhân viên phục vụ, cơ mà ngữ pháp dường như đều nói sai cả rồi.
Phương Thanh Nhã vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: "Lương Thiếu Thu, tôi thật không ngờ, anh đẹp trai như thế, mà còn biết nói tiếng Ý" "Tôi có thể nói bốn thứ tiếng" Lương Thiếu Thu ngay lập tức năm bắt cơ hội để tiếp tục thể hiện tài năng của mình: "Anh, Hàn, Nhật, Ý”. "Tiếng Ý không chuyên sâu lắm, nhưng giao tiếp hàng ngày thì không có vấn đề gì. “Wow, thật tuyệt vời. Ánh mắt của Phương Thanh Nhã đầy ngưỡng mộ
Liễu Nguyệt Hân cũng bị thu hút bởi tài năng xuất sắc của Lương Thiếu Thu, một người lịch thiệp, có học thức sâu rộng, lại biết tu dưỡng. “Bốn thứ tiếng?” Tiêu Hào thực sự không thể nhịn nổi cái thứ tiếng Ý dở hơi đỏ: “Anh Lương, anh có chắc tiếng Ý của anh có thể giao tiếp hằng ngày được không?" "Cô gái người Ý xinh đẹp này sắp không thể phối hợp diễn với anh nữa rồi, anh đừng làm khó con gái người ta chứ."
Lời nói vừa dứt, bầu không khí đột nhiên có chút không đúng.
Nhưng sắc mặt của Lương Thiếu Thu vẫn không thay đổi: “Anh Tiêu, nghe anh nói như vậy, anh có nghiên cứu rất sâu về tiếng Ý sao?" “Không nghiên cứu nhiều. Tiêu Hào tràn đầy tự tin nói: “Tiếng Ý của tôi rất kém, nhưng vẫn có thể bỏ xa anh cả trăm dặm.
Sắc mặt Phương Thanh Nhã có chút khó chịu: "Tiêu Hào, ý của anh là sao? Anh biết tiếng Ý? Tôi không muốn vạch trần anh, không có học vấn tài cán gì cả" "Chị gái tôi đi theo anh, chịu khổ nhiều năm như thế, anh còn ở đây ăn nói hàm hồn. “Thanh Nhã!” Liễu Nguyệt Hân dừng lại. “Đừng nói nữa. Liễu Nguyệt Hân cũng liếc nhìn Tiêu Hào, nháy mắt với anh, bảo anh đừng nói bậy nữa. Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Cơ mà cô không tin, Tiêu Hào sẽ biết tiếng Ý.
Lương Thiếu Thu bề ngoài trông có vẻ không tức giận, nhưng trong lòng lại khinh thường, đưa menu cho Tiêu Hào, nói: "Nếu tiếng Ý của anh Tiêu tốt như vậy, thế thì anh gọi món đi, để cho mọi người ở đây mở rộng tầm mắt"
Lương Thiếu Thu chờ đợi Tiêu Hào tự làm trò ngốc. Tiêu Hào không cần lấy menu, trực tiếp dùng tiếng Ý giao lưu với người quản lý đang đứng bên cạnh.
Tiêu Hào gọi hơn chục món ăn, tất cả đều là món Ý nổi tiếng, giao tiếp với người quản lý cũng rất trôi chảy.
Sau khi gọi món, người quản lý rời đi để chuẩn bị.
Những người còn lại đều sững sờ, một câu cũng nghe không hiểu.
Liễu Nguyệt Hân cũng không tài nào hiểu được, sao Tiêu
Hào lại biết nói thứ tiếng Ý mà rất ít người biết đến này? Lương Thiếu Thu trong lòng cảm thấy khó chịu, đây chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình. Anh ta muốn thể hiện tài năng ngoại ngữ của mình, kết quả lại bị một tên phế vật cướp trước một bước.
Tiêu Hào nói: "Tổng giám đốc Lương, nghe nói anh còn biết nói tiếng Nhật và tiếng Hàn?"
Lương Thiếu Thu có dự cảm không lành, nhưng chỉ đành cắn răng nói: "Biết một chút" “Cũng hay, tôi cũng biết." Tiêu Hào mim cười nói: "Chúng ta nghiên cứu thêm một chút đi..
Tiêu Hào bắt đầu nói mấy câu bằng tiếng Nhật, nhưng Lương Thiếu Thu căn bản không nghe hiểu.
Tiêu Hào lại nói tiếng Hàn, Lương Thiếu Thu vẫn không nghe ra được! "Tổng giám đốc Lương, mấy câu tôi vừa nói chỉ là mấy câu giao tiếp thường ngày cơ bản nhất, sao anh không tiếp được câu nào vậy? Không phải anh nói mình biết tiếng Nhật với tiếng Hàn sao?"
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Lương Thiếu Thu là biết một ít, nhưng cái ít này còn ít hơn cả chữ ít nữa, ngôn ngữ của Tiêu Hào lưu loát như thế, hiển nhiên là có nghiên cứu rất sâu, Lương Thiếu Thu làm sao tiếp được.
Cho dù Lương Thiếu Thu có phong độ, sắc mặt đỏ hồng, cũng không thể giả vờ được nữa!
Đúng là tự vả một cách trắng trợn
Chết tiệt, Tiêu Hào chẳng phải là can phạm sao? Sao lại biết được ba thứ tiếng!
Vốn dĩ là muốn khoe khoang một chút, không ngờ lại bị người khác lật ngược văn bài
Hai người phụ nữ cũng đã ngơ ngác nãy giờ, Liễu Nguyệt Hân hoài nghị, mấy năm nay Tiêu Hào là ở bên ngoài làm phiên dịch.
Lẽ nào Tiêu Hào làm phiên dịch trong quân đội sao?
Phương Thanh Nhã thấy Tiêu Hào làm Lương Thiếu Thu mất mặt, giận dữ nói: "Biết một vài thứ tiếng thì có gì hay? Đi lính về, không có công việc, không nhà không xe, cả nơi ở cũng không có, còn phải ở trong nhà chị tôi. Sao anh có thể bị được với Tổng giám đốc Lương chứ? Tổng giám đốc Lượng của chúng tôi ra nước ngoài, bên cạnh còn chuẩn bị thêm mười mấy phiên dịch! Tổng tài sản của Tổng giám đốc Lương cũng phải hơn nghìn tỷ, còn anh? Anh có nổi ba mươi triệu không? Tiêu Hào, anh không cần ở đây làm người ta xấu hổ nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Phương Thanh Nhã hết lần này đến lần khác chỉ trích Tiêu Hào, Liễu Nguyệt Hân cảm thấy không vui, trừng mắt dữ tợn nhìn Phương Thanh Nhã.
Bầu không khí càng thêm gượng gạo.
Chẳng mấy chốc, những món ăn ngon và rượu vang đỏ đất tiền đã được bày lên trên bàn, Lương Thiếu Thu vẫn tỏ ra phong độ lịch lãm, bắt đầu nói chuyện luyện huyện.
Phải nói Lương Thiếu Thu rất có tài hùng biện, không khí trên bàn rượu nhanh chóng trở nên sôi nổi, khiến hai cô gái cười nói nghiêng ngả.
Còn Tiêu Hào, không thích nói nhiều, hoàn toàn bị bỏ rơi, thậm chí dường như không thể hòa nhập được với môi trường này.
Mọi người chốc lát lại cụng ly, Phương Thanh Nhã đột nhiên nói: "Tổng giám đốc Lương, anh không phải thích chị Nguyệt Hân sao? Tôi cảm thấy anh và Nguyệt Hân nhà tôi vô cùng xứng đôi đấy. “Ừm, chi bằng anh tỏ tình với chị Nguyệt Hân đi, chỉ cần cảm động được chị tôi, hôm nay chị ấy sẽ đi theo anh ngay" Lương Thiếu Thu không thích sự tự ý khẳng định như thế của Phương Thanh Nhã, nhưng Phương Thanh Nhã đã nói như thế rồi, Lương Thiếu Thu cũng cảm thấy đây là cơ hội không tệ.
Nói rõ mọi chuyện trước mặt Tiêu Hào “Nguyệt Hân, anh đã thích em ba năm rồi." Lương Thiếu Thu nói: “Trước đây, bị gia đình phản đối, anh đành phải chôn giấu tình yêu dành cho em vào tim, đợi chờ cơ hội. "Bây giờ là thời điểm thích hợp, bố mẹ đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau" "Chỉ cần em gả cho nhà họ Lương, anh đảm bảo, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thành Nam Tương này."
Liễu Nguyệt Hân vô cùng ngượng ngùng, cô gọi Tiêu Hào đến, lập trường đã thể hiện rõ, ý là muốn nói với Lương Thiếu
Thu, cô đã có chồng rồi, để anh ta biết khó mà lui.
Mà bây giờ, Lương Thiếu Thu lại tỏ tình ngay trước mặt Tiêu Hào, chuyện này đúng là quá đáng, bảo Tiêu Hào phải đối mặt như thế nào đây.
Thế nhưng, Tiêu Hào lại trông rất bình tĩnh, dường như không nghe thấy vậy.
Tiêu Hào không nói, anh là muốn biết thái độ của Liễu Nguyệt Hân sẽ như thế nào. "Nguyệt Hân, đây là món quà anh dành cho em.
Lương Thiếu Thu lấy ra một hộp quà tinh xảo, sau khi mở ra, từ hộp quà phát ra những chùm hào quang, tạo thành một hình trái tim. "Trái tim pha lê!" Phương Thanh Nhã thốt lên: "Chúa ơi
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net