Ma Đô có ba cảnh quan chính.
Núi Hoàng Thất, lăng Đế Vương và đảo Bí Long.
Về phần núi Hoàng Thất và lăng Đế Vương, Tiêu Hào đã từng đến đó hai lần, còn đảo Bí Long lại là một khu cam dia.
Lần này, điểm mà hai người họ muốn đến chính là đảo
Bí Long.
Tiêu Hào nghe thấy Ninh Khinh Vân bảo rằng phải đến đảo Bí Long thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Anh lên tiếng hỏi: "Nơi này chính là khu cấm địa của
Ma Đô các cô, tôi đến đó thì có ổn không?"
Ninh Khinh Vân nhanh chóng trả lời: "Có gì mà không ổn chứ? Mặc dù nói đó là khu cấm địa thế nhưng thật ra thì trước kia nó là nơi ở của Bí Long thật sự. Sau khi Bí Long đó chết thì cũng không còn Bí Long nào xuất hiện ở trên đảo đó nữa, cho nên những bảo vệ ở Ma Đô vẫn luôn bảo vệ nơi đó, chờ đợi Bí Long quay về “Tôi đã đến đó nhiều lần rồi, phong cảnh ở chỗ đó cũng vô cùng tuyệt mỹ, giống như đang ở trên thiên đường vậy. Vì thế tôi muốn đưa anh đến đó, thưởng thức phong cảnh xinh đẹp ở đó"
Tiêu Hào gật đầu một cái: "Nếu đã như thế vậy thì tôi sẽ cùng cô đến đó xem một chút, tôi cũng tò mò không biết rốt cuộc trên đảo đẹp đến mức nào.
Đảo Bí Long có rất nhiều thứ kỳ lạ, hơn nữa khắp nơi đều là những thứ hiếm thấy. Hoa cỏ khắp nơi, tiếng chim hót và hương hoa.
Còn có một số công trình thiên nhiên trông như tiên cảnh ở chốn nhân gian.
Đảo Ma Long nằm ở phía bắc của Ma Đô, cách Ma Đô tám mươi kilet.
Hai người ngồi thú bay đi thẳng đến bờ của đảo Bí Long, cũng không đợi thủ bay hạ cánh, trên không trung liền xuất hiện bốn con thú bay khác, nhanh chóng lao tới bao vây thú bay của hai người. Bên trên bốn con thú bay này có khoảng mười mấy người, mỗi người đều mặc áo giáp đen, trên tay cầm thanh giáo màu đen. "Đảo Bí Long chính là khu cấm địa của Ma Đô, cái người là ai mà tới đây? Còn không mau rút lui đi!”
Ninh Khinh Vân nhanh chóng lấy ra tấm lệnh bài của mình rồi thảy lên không trung, lệnh bài như đứng im trên không trung, tỏa ra một luồng sức mạnh chỉ thuộc về Đế Vương. "Tôi theo mệnh lệnh của ngài Ma Đế đến kiểm tra đảo Bí Long trong vòng ba ngày, các người còn không mau rút lui di!"
Những chiến sĩ mặc giáp ngồi trên lưng thú bay thấy hai người họ là sứ giả của Ma Đế thì nhanh chóng rút lui.
Ninh Khinh Vẫn thu hồi lệnh bài, nhanh chóng cho thú bay đáp xuống bờ của đảo Bí Long.
Mặc dù đảo này là khu vực cấm địa, thế nhưng chung quanh đảo cũng không có bất kỳ phong ấn hay kết giới bảo vệ nào.
Bất cứ người nào từ các hướng đến gần đảo này thì đều bị những người canh giữ đảo này phát hiện ra.
Bên bờ của đảo có một lực lượng canh phòng cần mật, bên phía những cây cối cao lớn kia là lực lượng thú bay canh chừng.
Bất kỳ người nào đến gần đảo này cũng sẽ bị phát hiện ra, ngoại trừ sứ giả của Đế Vương thì những người khác đều không thể đến gần nơi này.
Mà những chiến sĩ mặc giáp đen dành cả đời mình để bảo vệ cho đảo này, cho tới tận bây giờ những người đó chưa từng rời khỏi đảo, những vật dụng mà họ dùng thường ngày đều do người của Ma Đô đưa tới.
Có hơn hai ngàn người đóng quân trên đảo này. Hai vị chiến sĩ mặc giáp đen nhanh chóng tiến tới, nhiệt tình chiêu đãi hai người.
Chiến sĩ giáp đen hỏi: "Sứ giả, không biết lần này người tới đây là có việc gì cần làm thế?"
Ninh Khinh Vân lên tiếng: "Tôi tới đây để xem xem một chút về hoàn cảnh ở nơi này, hơn nữa còn muốn tìm một ít đá quý. "Các người mau lui ra hết đi, hành động lần này không cần bất kỳ người nào đi cùng.
Chiến sĩ mặc giáp đen lộ vẻ mặt khó xử: "Sứ giả, cho dù hai người tới đây là vì chuyện gì thì chúng tôi đều phải cử người đi cùng, đây chính là nhiệm vụ của chúng tôi. "Những người này căn bản không biết Ma Đế là ai, từ trước tới giờ họ vẫn chưa từng rời khỏi nơi này vì thế chưa từng thấy Ma Đế." "Vả lại nếu muốn tôi cũng sẽ không để lộ thân phận thật sự của mình, điều này là hoàn toàn không cần thiết.
Sắc mặt Ninh Khinh Vân nhanh chóng trở nên lạnh lẽo: "Đã thấy rõ ràng tấm lệnh bài trong tay tôi rồi, tôi chẳng những là đại diện của hoàng thất mà còn là đại diện của ngài Ma Đế." "Lần này tôi đến đảo Bí Long cũng giống như những lần đến kiểm tra trước vậy, chẳng lẽ anh sợ tôi trộm đồ trên đảo Bí Long này sau đó bỏ trốn sao? Các người cảm thấy người của hoàng thất chúng tôi thiếu thốn đồ trên đảo Bí Long này à?"
Chiến sĩ mặc giáp đen lên tiếng: "Sứ giả, đây là quy tắc của chúng tôi." "Tôi chỉ dựa theo những quy định mà thực hiện thôi, thật ra thì cái này cũng không có gì cả. Nếu hai vị muốn thưởng thức phong cảnh hay làm gì ở đây chúng tôi cũng sẽ không quấy rầy" "Chúng tôi chỉ đi theo hai vị từ phía xa xa thôi, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến công việc của hai người."
Trên mặt của người chiến sĩ mặc giáp đen kia hiện lên vẻ tôi rất hiểu ý.
Anh ta cho rằng một đôi nam nữ trẻ tuổi, cầm lệnh bài tới đây để thưởng thức cảnh đẹp, hoặc muốn ở lại đây mấy ngày.
Ninh Khinh Vân cau mày, thế nhưng cô ta cười một cái rồi nói: "Tôi biết ý của các người, lần này tôi tới đây đã chuẩn bị cho các người không ít lễ vật, mau cầm lấy dùng đi." "Đến lúc đó... Đừng gây ảnh hưởng đến hai người bọn tôi là được rồi." Ninh Khinh Vân nhanh chóng lấy xuống mấy hộp quà trên lưng của thú bay, sau đó giao cho mấy chiến sĩ mặt giáp đen. ТrцуeлАРР.cоm trang web c*ập nhật nhanh nhất
Những thứ đó đều là đồ ăn, hơn nữa còn có một vài món đồ dùng thiết yếu, chủ yếu là những loại trà và rượu thượng hạng mà những người này vô cùng yên thích.
Chiến sĩ mặc giáp đen và thuộc hạ của mình nhanh chóng cất quà đi, sau đó chiến sĩ mặt giáp đen cử một người thanh niên ra, rồi nói: "Hai người này chính là khách quý của chúng ta, cậu phải chiêu đãi họ thật tốt. Hai vị đây không quen thuộc nơi này vì thế hãy mau đưa hai người họ đi làm quen một chút đi, đừng làm gì khiến hai vị khách quý của chúng ta thất vọng đấy nhé."
Vì thế, người thanh niên kia nhanh chóng gọi một con thú bay tới, chuẩn bị dẫn đường cho Ninh Khinh Vân và Tiêu Hào.
Con thú bay nhanh chóng bay lên ngàn mét, bên dưới toàn là rừng rậm, cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ. Sau khi bay đến cách đó mấy kilet, Tiêu Hào phát hiện ra phía trước có một không gian kỳ ảo, khắp nơi tản ra đủ loại ánh sáng.
Phía dưới có rất nhiều thực vật kỳ diệu, tản ra một luồng linh khí vô cùng nồng nặc.
Sau khi hai người cưỡi thú bay đáp xuống chỗ này, có rất nhiều bướm, ong mật và các loại côn trùng khác nhau thi nhau bay tới, nhiệt liệt chào đón hai người họ.
Xa xa có một bờ hồ màu xanh da trời vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nơi đó còn có rất nhiều động vật nhỏ vui vẻ chạy qua chạy lại.
Có thỏ nhỏ, có rùa đen nhỏ, hơn nữa còn có một vài động vật lớn như sơn dương, ngựa vằn, tê giác.
Những động vật đó đều tập trung lại chỗ này, chung sống vô cùng hòa thuận với nhau.
Tiêu Hào cảm thấy hơi giật mình, động vật ăn thịt sao có thể sống chung một chỗ với động vật ăn cỏ chứ? Hơn nữa động vật ở nơi này đều chung sống vô cùng hòa thuận với nhau.
Động vật ăn cỏ không những không ăn hết cỏ. Mà những động vật ăn thịt kia dường như chỉ cần uống nước bên bờ sông là có thể no ngay.
Những thứ ở đây đều vô cùng kỳ lạ, khi hai người họ đi tới trước thì nhìn thấy một cái cây cao bằng một người bình thường, những thực vật ở đây đều có thể di chuyển, hơn nữa chúng còn tản ra những luồng khí vô cùng mê người.
Thậm chí mấy con cá trong dòng suối kia cũng nhảy cỡn lên, nhảy cao chào đón hai người đến đây, mọi thứ ở nơi này đều giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Tràn đầy sự tôn kính, tràn đầy tốt đẹp.
Ngay sau khi phát hiện ra tất cả những cây cối hoa cỏ ở đây đều có thể di chuyển thì họ lại phát hiện ra đá trên mặt đất cũng có thể chuyển động.
Hoàn cảnh ở nơi này, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn khác với những quy luật tự nhiên bên ngoài, giống như có người đã dùng sức mình để chế tạo ra vậy.