Từ lần cuối Đỗ Thanh Như gặp ông nội vào nửa năm trước, cô ta đã có nửa năm rồi không đến nơi này.
Nửa tiếng sau, Đỗ Thanh Như đi tới một khu rừng trúc. Ở giữa rừng trúc có một hồ nước rất đẹp, hoa cỏ trải dài trên mặt đất, chim hót hoa nở.
Phía đông của hồ nước là một căn phòng trúc giản dị.
Rừng trúc, hồ nước, hoa cỏ, phòng trúc.
Phong thuỷ ở đây vô cùng tốt, là một vùng đất quý để tu luyện.
Cửa phòng trúc đóng chặt, Đỗ Đình Khiêm đang bế quan tu luyện ngay trong phòng.
Nơi đây cũng không có người canh gác, mỗi tuần đều có hai người làm vườn tới, tốn một ngày để chăm sóc hoa cỏ ở đây.
Không ai dám quấy rầy Đỗ Đình Khiêm bế quan tu luyện.
Bất kỳ kẻ nào tiếp cận phòng trúc trong phạm vi mười thước thì sẽ bị lực lượng Thần Thông mạnh mẽ tấn công, đánh cho bị thương nặng, hoặc là giết chết.
Trong tay Đỗ Thanh Như cầm trà xanh cực phẩm mà ông nội thích, đứng bên chiếc bàn đá ở mười mấy mét bên ngoài phòng trúc. “Ông nội!” “Cháu là Thanh Như, cháu muốn gặp ông nội một lần, có việc cần bàn bạc a!”
Trong phòng trúc không có động tĩnh gì. “Ông nội, cháu mang theo trà xanh mà ông nội thích nhất này, giờ đã muộn rồi, đợi đến giữa trưa, cháu sẽ đích thân làm cho ông món gà quay mà ông thích ăn nhất.” “Ông nội...
Đỗ Thanh Như hô mấy phút, bên trong vẫn không có động tĩnh, ông nội không đi ra gặp cô ta.
Đỗ Thanh Như cũng hiểu rõ, ông nội là cấp chín Huyền Thông, mấy năm gần đây ông nội đang cố gắng đột phá Huyền Thông đỉnh phong, trong lúc đang bế quan tu luyện, ông nội không thích có bất kỳ ai quấy rầy.
Đỗ Thanh Như đặt lá trà cô ta mang tới trên bàn đá, đi thẳng về phía trước.
Sau khi đi vài bước, Đỗ Thanh Như đột nhiên quỳ hai gối xuống đất, sắc mặt đau thương. “Ông nội.” “Anh của cháu bị kẻ gian giết chết, nhà họ Đỗ phải chịu nhục!” “Long tổ dẫn người đến chèn ép gia tộc!” “Bố cháu nhẫn nhịn không gây chiến! “Cháu xin mời ông nội rời núi!”
Đỗ Thanh Như nói xong, trong phòng trúc vẫn không có động tĩnh.
Nhưng Đỗ Thanh Như cảm giác được, trong phòng trúc có một hơi thở mạnh mẽ đang biến hoá. Cô ta xác định, ông nội nghe thấy lời cô ta nói. “Ông nội. Anh cháu bị người ta giết chết!” “Ông nội, ông nhất định phải xuất quan, giết chết hung thủ để báo thù cho anh cháu!” “Ông nội, xin ông hãy xuất quan!”
Đỗ Thanh Như liên tục cầu xin ông nội rời núi.
Đỗ Thanh Như cảm nhận được hơi thở trong phòng càng ngày càng mạnh.
Hơi thở đó mang theo cơn giận và sát ý nồng đậm. “Ông nội...
Đỗ Thanh Như nhất quyết phải làm cho ông nội xuất quan, lần lượt kêu gọi ông nội.
Am...
Mấy phút sau, đột nhiên có một tiếng nổ mạnh long trời lở đất.
Toàn bộ phòng trúc bị một lực lượng vô hình đánh tan, trong nháy mắt đã biến thành mảnh vỡ.
Năng lượng kinh khủng ấy lấy phòng trúc làm trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Toàn bộ hoa cỏ xung quanh hai mươi mét đều bị hủy diệt, hóa thành bột phần
Đỗ Thanh Như theo bản năng đứng dậy lui về sau, lùi mãi đến ba mươi mét mới đứng vững.
Một ông cụ tóc bạc mặt hồng hào bay ra từ trung tâm vụ nổ, bước trên không mà xuống, đáp xuống trước mặt Đỗ Thanh Như.
Trên người ông cụ tản ra sát ý vô tận, tóc trắng không gió mà bay, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Sát khí ngút trời! “Thanh Như, nói cho ông nội, đó là ai!” "Là ai giết cháu trai của ông!”
Tiếng gầm của ông cụ đinh tai nhức óc, toàn bộ rừng trúc đều run lên ba lượt, động vật nhỏ xung quanh kinh sợ chạy tán loạn.
Đỗ Thanh Như hoàn toàn bị khí thế trên người ông nội Thực lực của ông nội còn mạnh hơn trước kia mấy lần đè nén.
Hiện tại ông nội đang đắm chìm trong cơn giận
Đỗ Thanh Như đau lòng nói: “Ông nội... Đó là Tiêu Hào, là một tên khốn tên Tiêu Hào đã giết anh hai!” “Tiêu Hào!”
Đỗ Đình Khiêm nói tràn đầy sát khí. “Tiêu Hào là ai? Tên đó ở đâu!” “Hiện tại ông sẽ đi làm thịt tên khốn đó!”
Đỗ Thanh Như thấy cảm xúc của ông nội không đúng lắm, hơi thở trên người bắt đầu hỗn loạn, có phần mất khống chế. “Ông nội... Đỗ Thanh Như vội vàng bắt lấy hai tay của ông nội: “Ông nội, ông tỉnh táo một chút.” “Ông tuyệt đối đừng kích động.” “Ông nhất định phải khống chế lực lượng của mình! Đỗ Thanh Như kiểm tra xong mới phát hiện ông nội có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, sợ hãi vô cùng.
Đỗ Thanh Như vội vàng kéo ông nội ngồi xuống, một lực lượng nhẹ nhàng đi vào theo gần mạch của Đỗ Đình Khiêm, nhanh chóng chảy khắp toàn thân Đỗ Đình Khiêm.
Mấy phút sau, hơi thở của Đỗ Đình Khiêm bình tĩnh trở lại, sát khí trên người ông cũng tan hết.
Ánh mắt ông trở về bình thường.
Đỗ Thanh Như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vuốt mồ hôi trên trán. “Ông nội, cháu xin lỗi, đều tại cháu quấy rầy ông tu luyện, suýt chút nữa đã tạo thành sai lầm lớn.
May mà Đỗ Thanh Như tu luyện lực lượng hệ MỘC, chữa cho ông nội kịp thời. Cảm xúc của Đỗ Đình Khiêm đã hoàn toàn ổn định. “Thanh Như, ông nội bế quan ba năm, tu vi đình trệ không có phát triển gì, vừa rồi đang tu luyện đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc” “Vừa rồi cháu ở bên ngoài, liên tiếp nói Kỳ Phong bị người ta giết chết, làm ông giận dữ cực kỳ, ông thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma “Dưới tình thế cấp bách, ông biến mọi lửa giận hóa thành lực lượng, trực tiếp đột phá!” “Hiện tại ông đã là Huyền Thông đỉnh phong, bước một chân vào cảnh giới Thần Thông “Thanh Như, lần này hoàn toàn là nhờ họa được phúc, cảm ơn cháu!” Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ t*eam nha !!!
Ông nội đột phá!
Chẳng trách vừa rồi lực lượng của ông mạnh như vậy, trực tiếp đánh nát phòng trúc.
Đỗ Thanh Như mừng rỡ không thôi: “Ông nội, ông đột phá rồi, rốt cuộc cũng đột phá!” “Huyền Thông đỉnh phong, vậy thì không lâu sau, nhà họ Đỗ chúng ta có thể trở thành gia tộc bậc nhất Bình Châu!”
Ở Bình Châu, thế lực mạnh muốn phát triển thì hoàn toàn dựa vào mạng lưới quan hệ và võ lực lớn mạnh. Trước kia, trong các thế lực tại Bình Châu, nhà họ Đỗ xếp hạng trong năm mươi.
Nếu trong gia tộc có cường giả Huyền Thông đỉnh phong, không lâu sau sẽ có thể bước vào mười vị trí đầu!
Đỗ Đình Khiêm cũng vô cùng kích động, cảm nhận được lực lượng sôi trào mãnh liệt trong thân thể, tựa như đại dương bao la. Hiện tại ông ta muốn tìm mấy đối thủ trước kia, đánh với bọn họ một trận, giảm bọn họ dưới chân.
Rất nhanh sau đó, niềm hưng phấn trên mặt Đỗ Thanh Như biến mất, lại biến thành đau thương. “Ông nội... Anh hai bị người ta giết, ông nhất định phải báo thù cho anh ấy”
Sắc mặt Đỗ Đình Khiêm lại trở nên lạnh lẽo: “Thanh Như, kể cho ông tất cả mọi chuyện”
Đỗ Thanh Như kể cho Đỗ Đình Khiêm nghe toàn bộ chân tướng của sự việc. “Một Tiêu Hào nho nhỏ, người của thành thị nhỏ cũng dám giết cháu của ông à!” “Không cần biết tên đó là kẻ thù của nhà họ Tần hay có bối cảnh lợi hại gì, ông nhất định sẽ giết chết Tiêu Hào, báo thù cho Kỳ Phong!
Tâm tư Đỗ Đình Khiêm rất kín đảo, ông ta là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Đỗ, tất cả mọi thứ mà nhà họ Đỗ có ở hiện tại đều là Đỗ Đình Khiêm dùng đôi tay gầy dựng nên.
Giết cậu chủ nhà họ Đỗ là khiêu chiến uy nghiêm của toàn bộ nhà họ Đỗ
Đỗ Thanh Như nói: “Ông nội, nhưng mà bố nói chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, tạm thời không có dự định đối phó Tiêu Hào. “Ông nội, ông nhất định phải thuyết phục bố, nhà họ
Đồ Binh Châu chúng ta sao có thể bị một tên nhóc thành Để Nam bắt nat?" “Chuyện này đã làm cho nhà họ Đỗ chúng ta mất hết mặt mũi”
Đỗ Đình Khiêm hít sâu một hơi, nói: “Bé con, quyết định của bố cháu cũng không sai, nó là gia chủ, mỗi quyết định lớn của nó đều liên quan đến sự phát triển và tương lai của gia tộc." “Cái chết của Kỳ Phong khiến nó bị đả kích cực lớn, người đau lòng nhất cũng là nó, người muốn báo thù nhất tất nhiên cũng là nó.” "Nhưng nó không thể đi giết Tiêu Hào chỉ vì thù riêng, trên vai nó gánh cả một gia tộc “Cho nên bố con cẩn thận từng li từng tí, chưa làm rõ tất cả mọi chuyện, chưa biết rõ năng lực thật sự của Tiêu Hào, nó sẽ không ra tay