Sư huynh của người phụ nữ áo choàng đỏ xuất thân từ một trong bốn gia tộc lớn là gia tộc họ Thường.
Người muốn giết Tiêu Hào khoảng hơn năm mươi tuổi, là Ngũ trưởng lão của nhà họ Thường.
Cho nên chuyện này sẽ không tầm thường, nếu Ninh Khinh Vân trực tiếp đến Nhà họ Thường trừng trị Ngũ trưởng lão, nếu cô không có bằng chứng, chuyện này thật sự rất khó xử lý, cho dù là Đế Vương cũng cần phải có chứng cứ
Đế Vương cho dù có quyền lực tối cao nhưng tất cả những quyền lợi này là đều là quyền lợi mà tất cả các gia tộc và kẻ mạnh trong Ma Đô trao cho.
Là những quyền lợi mà hoàng gia trao cho, những quyền lợi này không được lạm dụn, không được vô duyên vô cớ giết người. Bởi vì Ma Đế đại diện cho hoàng thất, đại diện cho Đế Vương. Tất cả những gì Đế Vương làm đều bị hoàng thất và những người từ tất cả các gia tộc lớn nhìn chằm chằm.
Tất nhiên, ngoài hoàng thất và bốn gia tộc lớn của Ma Đô, không một thế lực nào khác dám chất vấn về quyền lợi và quyền uy của Ma Đế.
Có thể nói, quan hệ giữa hoàng thất Ma Đô và tứ đại gia tộc là kìm hãm lẫn nhau, cùng nhau phát triển.
Đây cũng là một loại cân bằng, không thể để một nhà nào trong số họ chiếm ưu thế.
Ninh Khinh Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ cử người bí mật điều tra chuyện này. Đầu tiên, tôi sẽ điều tra Ngũ trưởng lão của Nhà họ Thường. Sau khi điều tra rõ nguyên nhân, nắm được chứng cứ rồi sẽ loại bỏ hắn."
Tiêu Hào đã có kế hoạch của riêng mình, nói: "Cô cho người đi điều tra chuyện này có lẽ sẽ không tiện, cứ để tôi điều tra được rồi. dù sao thì thử nghiệm ở thủ đô Võ Thần cũng còn 20 ngày nữa mới kết thúc. Muốn điều tra chuyện này, 20 ngày là đủ rồi chứ?”
Ninh Khinh Vân nói: "Anh dùng cách của anh, tôi dùng cách của tôi, hai người chúng ta trong ngoài kết hợp!" “Hơn nữa những năm này, Nhà họ Thường vô cùng bất mãn với hoàng thất chúng tôi, thường xuyên làm những chuyện tổn thương những thành viên hoàng tộc. "Có vẻ như đã đến lúc giết gà dọa khỉ rồi, chỉnh đốn Nhà họ Thường tử tế một chút, cũng có thể đưa ra một vài cảnh báo cho các thế lực rục rịch ngóc đầu dậy!”
Sau khi hai người thương lượng xong, Ninh Khinh Vân nói: "Tiêu Hào, anh nên thay đổi diện mạo một chút." "Ngũ trưởng lão Nhà họ Thường biết thân phận của anh, bọn họ có thể sẽ lợi dụng chuyện này làm ầm ĩ." "Nếu danh tính của anh thực sự bị lộ, thì tình hình của anh ở Kỳ Hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng"
Tiêu Hào nói: "Không thành vấn đề. Hắn đã biết tôi là người Kỳ Hạ. Việc tôi ẩn náu bây giờ có ích lợi gì? Tôi chỉ muốn đối mặt trực diện với kẻ thù. Tôi muốn biết ai là người thực sự muốn lấy mạng của tôi!"
Tiêu Hào không đắc tội với ai ở Ma Đô, đột nhiên lại có người muốn lấy mạng Tiêu Hào, có lẽ người thật sự muốn anh chết là một người khác, hoặc có thể là người ở ngoài Ma Đô.
Mối quan tâm chính của Ninh Khinh Vân bây giờ là địa vị để vương của Tiêu Hào sẽ bị bại lộ, nhưng ngoài hai người trong tháp Ma Thần ra không ai biết Tiêu Hào là để vương Kỳ Hạ.
Ninh Khinh Vân nghĩ lại, Tiêu Hào thân là đệ tử của cô, chỉ cần dựa vào điều này, không ai ở Ma Đô dám động vào Tiêu Hào. Hơn nữa sau này Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân sẽ điều tra trận chiến của Ma Đô và Kỳ Hạ năm đó.
Tiêu Hào nhất định phải có một địa vị hợp pháp và hợp lý ở Ma Đô. Ninh Khinh Vân cũng biết Tiêu Hào làm việc luôn biết chừng mực, nên cô không cần phải lo lắng.
Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù tất cả thân phận của
Tiêu Hào đều thật sự bị bại lộ, thì có làm sao?
Thân là Đế Vương, hai vị Đế Vương cùng nhau liên thủ, thì có ai dám động tới bọn họ.
Sau khi hai người thương lượng xong, Tiêu Hào lên đường ngay lập tức.
Anh đến nhà họ Thường để tìm Ngũ trưởng lão. Anh chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn và giải quyết mọi vấn đề càng sớm càng tốt.
Giao thông ở Ma Đô rất phát triển, đường phố tấp nập xe cộ, tuy không có phương tiện hiện đại như ô tô nhưng lại có rất nhiều xe ngựa, có thể nhìn thấy những con ma thủ có người lái với tốc độ rất nhanh.
Và cũng có thể nhìn thấy những con thanh điều bay trên bầu trời, giống như những con phi thủ ở thủ đô Vũ Thần.
Tiêu Hào đã thuê một con thú bay để đến địa bàn nhà họ Thường ở Ma Đô, có rất nhiều trạm quản lý thú bay ở mỗi thành phố.
Cũng giống như bãi đậu xe trong thành phố bây giờ, những con thú bay sẽ dừng lại ở đó khi đến trạm quản lý, và chúng sẽ được những người có chuyên môn giữ và theo dõi.
Hoàng thành của nhà họ Thường ở Ma Đô rất dễ tìm kiếm, tứ đại gia tộc lừng danh Ma Đô, chỉ cần tùy tiện hỏi một người họ cũng đều biết nhà họ Thường ở Trang Viên
Vùng ngoại ô phía đông của thành, trên một ngọn đồi với phong cảnh tuyệt đẹp.
Có một trang viên với diện tích hơn năm nghìn mét vuông, có thể nói ngọn đồi này là nơi sinh sống của nhà họ Thường
Không có ai đứng gác ở lối vào của Trang viên nhà họ
Thường, xung quanh là cảnh đẹp và cỏ cây hoa lá tươi đẹp khắp nơi.
Bởi vì nhà họ Thường là một trong tứ đại gia tộc, không ai trong hoàng thành dám đến đây gây rối, cũng không ai dám đắc tội với nhà họ Thường. Ủng hộ team chún*g mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Và bất cứ ai đến gần Trang Viên của Nhà họ Thường trong phạm vi ba trăm mét, người của Nhà họ Thường đã cảm nhận được rồi.
Tiêu Hào một mình bước thật nhanh đến trước cửa nhà họ Thường.
Cánh cổng sơn mài đỏ cao hơn năm mét, trên tấm bảng phía trên cổng có khắc hai ký tự đơn giản, Thường Phú.
Tiêu Hào quan sát môi trường xung quanh, nó thực sự rất tốt, phong thủy tuyệt vời, hương thơm của hoa cỏ, ríu rít tiếng chim hót, đó là một nơi rất tốt để tu luyện.
Năm giây sau khi Tiêu Hào đứng ở cổng, cánh cửa nhỏ bên hông cổng được mở ra, hai thanh niên mặc trang phục samurai đen bước ra.
Hai người tiến đến trước mặt Tiêu Hào, trên mặt nở nụ cười lịch sự.
Người bên trái nói: "Xin hỏi các hạ là ai? Đến Nhà họ
Thường chúng tôi có việc gì?"
Tiêu Hào nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là Tiêu Hào, là người của hoàng thất Ma Đô, tôi đến Nhà họ Thường là để tìm Ngũ trưởng lão, cảm phiền hai người thông báo một tiếng"
Khi hai người nghe Tiêu Hào nói rằng anh là người của hoàng thất Ma Đô, sắc mặt của họ có chút thay đổi.
Họ quan sát Tiêu Hào từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng không giống người của hoàng thất, hơn nữa người của hoàng thất trước khi đến Nhà họ Thường đều có lệnh bài hoặc thông báo trước.
Người bên trái vẫn niềm nở và lịch sự: “Vui lòng cho tôi xem lệnh bài của các hạ, chứng minh thân phận của ngài”.
Giọng điệu của Tiêu Hào trở nên lạnh lùng: "Lẽ nào hai vị cho rằng còn có người dám mạo danh người của hoàng thất ở Ma Đô sao? Tôi còn cần chứng minh thân phận sao? Mau đưa tôi đi gặp Ngũ trưởng lão của các người!"
Trên người Tiêu Hào chỉ có một tấm lệnh bài, đó là tấm mà Ninh Khinh Vân đưa cho anh, nhưng đó là lệnh bài của Đế Vương, thứ này không thể tùy tiện đưa ra được.
Hai vị đệ tử này thường xuyên tiếp khách ở bên ngoài, tự nhiên hiểu được mấy vị khách tuy ăn mặc bình thường, nhưng không phải là người tầm thường.
Đối phương nói đúng, hoàng thất ở Ma Đô không một ai dám mạo danh người của hoàng thất và tứ đại gia tộc, cũng không có ai dám đắc tội với Ma Đô và tứ đại gia tộc, vì đó là tội chết.
Mặc dù danh tính của đối phương đã được xác nhận, người bên trái vẫn nói: "Ngũ trưởng lão của chúng tôi bận việc chính sự, trên người các hạ không mang theo thẻ bài và công văn, nên có lẽ các hạ không đến vì việc công. Còn nếu là việc riêng, vì là việc riêng nên xin hỏi các hạ có hẹn trước không?”