Chương 263: Trốn ra nước ngoài
Nhà họ Tần đã buông tha cho nhà họ Châu, từ lần trước sau khi Châu Kính Huyền nói chuyện với thiếu chủ Tần, Châu Kinh Huyền đã biết nhà họ Tần đã buông tha cho nhà họ Châu.
Hiện tại, nhà họ Tần đã đặt tiền cược lên người nhà họ Uông họ
Dù có mười nhà họ Châu cũng không so được với nhà Uông.
Liễu Vĩnh vẫn không hiểu rõ: "Tổng giám đốc Châu, sự lớn mạnh của Tiêu Hào quả thật vượt quá dự đoán của tất cả mọi người." "Tôi hận thấu xương Tiêu Hào nhưng lại không thể làm cách nào. Con đường hiện giờ tôi chỉ có thể rời khỏi đây, trốn ra nước ngoài" "Không biết tôi có thể làm chuyện gì vì tổng giám đốc
Châu?"
Châu Kính Huyền nghe thấy Liễu Vĩnh phải rời đi, nói: "Tổng giám đốc Liễu, lần này đến đây đúng là muốn bàn bạc với cậu về chút chuyện này. Con trai tôi cũng dự định rời khỏi đây đi ra nước ngoài. "Cậu dẫn con trai tôi cùng rời đi." "Nhà họ Châu chúng tôi cũng có một ít tài sản ở nước ngoài, các người ra nước ngoài sinh sống."
Liễu Vĩnh khẽ cau mày: "Tổng giám đốc Châu, với thực lực của nhà họ Châu các người, đừng nói là ra nước ngoài, cho dù di dân ra nước ngoài cũng dễ như trở bàn tay" "Vì sao tổng giám đốc Châu lại bảo tôi dẫn cậu Châu cùng đi?"
Châu Kính Huyền nhìn Châu Thiên Bắc một cái, nói: "Tôi nghe nói, ở nước ngoài có một tổ chức sát thủ rất mạnh có quan hệ khá tốt đẹp với bố cậu. Tôi muốn nhờ tổng giám đốc Liễu đưa con trai tôi ra nước ngoài, giới thiệu con trai tôi trở thành một sát thủ" "Về phương diện tài chính, tôi sẽ chu cấp mọi mặt"
Rốt cuộc Liễu Vĩnh cũng hiểu được mục đích mà bố con nhà họ Châu tới tìm anh ta.
Hiện tại bọn họ là người cùng hội cùng thuyền.
Chỉ là Liễu Vĩnh đang nghi ngờ, Châu Thiên Bắc có thể trở thành một sát thủ sao?
Tại sao Châu Kính Huyền lại muốn con trai mình trở thành một sát thủ?
Sắc mặt Châu Thiên Bắc ngưng trọng nói: "Liễu Vĩnh, nhà họ Châu chúng tôi đã không bảo vệ được nữa rồi, cũng sẽ nối gót nhà họ Liễu của anh, cho nên chúng tôi chuẩn bị trước." "Liễu Vĩnh, tôi biết hiện tại thứ anh thiếu nhất chính là tiền, mà nhà họ Châu chúng tôi lại không thiếu tiền" "Trở thành sát thủ, không phải là quyết định của bố tôi, đó là quyết định của tôi." "Bởi vì bố tôi đã nói, khi còn trẻ mẹ tôi là một sát thủ rất giỏi, dòng máu đang chảy trong người tôi mang theo gen sát thủ trời sinh." "Nếu cuối cùng nhà họ Châu chúng tôi thật sự không giữ được nữa, tôi sẽ học thành tài trở về tìm Tiêu Hào báo thù"
Liễu Vĩnh khiếp sợ không thôi.
Châu Thiên Bắc ở thành phố Danh Nam nổi tiếng là kẻ nhà giàu vô dụng, một thời gian ngắn như vậy mà biến đổi lại nhanh đến thế. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Liễu Vĩnh hiểu được, đối mặt với hận thù, đối mặt với gia tộc bị diệt vong, dù là bất cứ kẻ nào, chỉ có phẫn nộ, báo thù!
Cuộc sống an nhàn trước kia đã không còn, mọi thứ đều mất đi, thứ còn lại chỉ có căm phẫn, trả thù.
Hiện tại tuy nhà họ Châu vẫn chưa phá sản, không bị Tiêu Hào phá hủy, nhưng Liễu Vĩnh biết, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đột nhiên Liễu Vĩnh nhìn Châu Thiên Bắc, lại có một loại cảm giác tỉnh táo cùng luyến tiếc.
Liễu Vĩnh nghĩ một chút, nói: "Ở nước ngoài bố tôi quả thật có vài mối quan hệ. Nhưng những người này cũng là bố tôi dùng tiền tài và quan hệ bồi đắp mà ra. "Chỉ cần nhà họ Châu các anh cung cấp tài chính, chuyện của cậu Châu cũng chính là chuyện của tôi."
Hai bố con mừng rỡ, ngàn vạn lần cảm ơn Liễu Vĩnh.
Liễu Vĩnh nhìn Châu Kính Huyền nói: "Tổng giám đốc Châu, ông đã biết Tiêu Hào sẽ không bỏ qua cho mình, vậy tại sao lại không đi với cậu Châu?" "Với năng lực của ông ở nước ngoài chăm sóc cậu Châu không phải tốt hơn sao?"
Châu Kính Huyền thở dài một hơi không trả lời mà hỏi lại: "Ông nội cậu có đồng ý cùng đi với cậu không?"
Liễu Vĩnh bất đắc dĩ cười khổ.
Đôi khi, không phải không đi, mà là không thể đi.
Châu Kính Huyền sẽ không bỏ lại cơ nghiệp lớn như vậy. Cho dù công ty phá sản ông ta cũng phải đối mặt, cho mọi người một lời giải thích, cho nhà họ Châu một lời giải thích. Cả đời này của Châu Kính Huyền này, nếu thua cũng phải ở lại đây, dù chết cũng phải canh giữ nhà họ Châu.
Châu Thiên Bắc đột nhiên nói: "Liễu Vĩnh, nếu như chúng ta cùng nhau ra nước ngoài, cùng có chung một kẻ thù, lại gặp chung một cảnh ngộ, chi bằng chúng ta kết bái làm anh em kết nghĩa?" “Được!” Liễu Vĩnh đồng ý.
Vì vậy, dưới sự chứng kiến của Châu Kính Huyền, Liễu Vĩnh và Châu Thiên Bắc đã cúi đầu chào nhau, kết nghĩa anh em.
Liễu Vĩnh là em trai và Châu Thiên Bắc là anh trai.
Cả hai lập lời thề, rồi uống rượu.
Bốn mắt nhìn nhau. "Chúng ta chỉ có cùng một mục tiêu, giết Tiêu Hào!" "Đúng vậy, một ngày nào đó, ta sẽ trở lại giết Tiêu Hào!"
Trang viên nhà họ Âu Dương.
Tiền sảnh được chiếu sáng rực rỡ. "Tiêu Hào, cậu tới rồi!"
Âu Dương Thịnh đã đợi Tiêu Hào, và khi thấy Tiêu Hào đến, ông cụ lập tức đi ra ngoài chào hỏi. “Ông Âu Dương"
Hai bên chào hỏi, ra sảnh, vào chỗ ngồi.
Sau khi đội bên hỏi thăm, Âu Dương Thịnh cho tất cả quản gia và người hầu đi ra ngoài.
Tiêu Hào nói: "Ông Âu Dương, thân thể của ông khôi phục như thế nào rồi?" Âu Dương Thịnh cười nói: "Nhờ phúc của cậu, từ lần trước cậu điều trị cho tôi, căn bệnh của tôi đã bị tiêu trừ, cả người như trẻ ra mấy chục tuổi." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nước da của Âu Dương Thịnh quả thực đẹp hơn trước rất nhiều.
Âu Dương Chanh Kỳ cũng nói: "Bệnh cũ của ông nội đã được chữa khỏi. Thời gian gần đây, tâm trạng của ông rất tốt. Ông ấy tập Thái Cực Quyền mỗi ngày. Đôi khi, ông ấy còn có thể đánh Long Quyền và cơ thể của ông ấy hoàn toàn có thể giữ được." "Anh Tiêu, tất cả đều là công lao của anh."
Trước đó, Âu Dương Thịnh bị bệnh sắp chết, chỉ còn ba tháng nữa, sau khi Tiêu Hào điều trị, Âu Dương Thịnh sẽ sống thêm hai mươi năm nữa mà hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sau một vài cuộc trò chuyện, mọi người vào chủ đề chính.
Tiêu Hào hỏi thẳng: "Ông Âu Dương, trước cuộc họp thành phố này, người nhà họ Tần có liên lạc với ông không?"
Âu Dương Thịnh cười nói: "Xem ra cậu đã đoán được." "Đúng vậy, người của nhà họ Tần không chỉ liên hệ với tôi, mà còn liên hệ với nhà họ Uông và nhà họ Yến. Chính thiếu chủ nhà họ Tần đã liên hệ với chúng tôi." "Tần thiếu chủ là có ý bảo nhà họ Âu Dương, nhà họ
Uông và nhà họ Yến hợp lực nghiền ép cậu trong hội nghị." Tiêu Hào nở nụ cười: "Nhà họ Tần thật sự rất để mắt đến tôi, còn để lại bút tích lớn như vậy."
Âu Dương Chanh Kỳ đột nhiên hiểu ra: "Ông nội, có phải ông đã từ chối đúng không, sau đó để cháu đến hội nghị giúp anh Tiêu."
Âu Dương Thịnh gật đầu: "Lần này đột nhiên xảy ra chuyện. Tôi biết ở hội nghị thành phố đã xảy ra chuyện" "Tiêu Hào, người của nhà họ Uông, xem ra muốn đổi phó với cậu một cách toàn diện." "Nhưng đừng lo lắng, chỉ cần còn có cái xương già này của tôi, nhà họ Uông không dám hành động hấp tấp " Nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Âu Dương, Tiêu Hào đã có cách giải quyết cho riêng mình.
Nếu người ta đã giúp đỡ, Tiêu Hào cũng bày tỏ lòng biết ơn của mình: "Ông Âu Dương, tôi thật sự cảm ơn ông đã giúp tôi lần này." "Nhà Âu Dương không nên nhúng tay vào những chuyện sau." "Bởi vì... kẻ thù của tôi không chỉ là nhà họ Uông, mà còn là họ Tần." "Nếu ông tiếp tục giúp tôi, sẽ khiến ông gặp rất nhiều phiền phức."
Âu Dương Thịnh chắc chắn hiểu ý của Tiêu Hào. "Tiêu Hào, cậu yên tâm, tôi làm việc có chừng mực. Tôi hiểu mình nên chạm vào thứ gì và không nên chạm vào thứ gì." "Tôi không thể khiêu khích nhà họ Tần, nhưng tôi sẽ toàn diện trấn áp nhà họ Uông, và tôi sẽ không bao giờ để nhà họ Uông làm bất cứ điều gì tổn hại đến cậu." "Ba thành phố hợp nhất, công việc của Liễu Kiến Quốc, nhà Âu Dương chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mức.
Tiêu Hào gật đầu và cảm ơn một lần nữa.
Âu Dương Chanh Kỳ hỏi: "Anh Tiêu, nói cho tôi biết... làm thế nào mà anh lại chọc vào nhà họ Tần?" "Chẳng lẽ "
Âu Dương Chanh Kỳ đã đoán được.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất