Chương 191: Oan gia ngõ hẹp
“Thật sao?” Tiêu Hào đã đoán được thủ đoạn của Long thiếu gia, nói: “Cậu chỉ là tìm người quen ở đây để làm khó tôi mà thôi. Đăng ký thành lập công ty mà cũng có số lượng đăng ký tối đa ư? Tôi sẽ đi tìm người phụ trách ở đây ngay bây giờ."
Long thiếu gia khinh thường nói: "Anh tìm ai cũng vô dụng thôi! Ha ha..." Long thiếu gia lại nghênh ngang bước đi.
Tiêu Hào bước lên tầng hai hỏi nhân viên, người phụ trách ở đây là chủ nhiệm Châu. Là người nhà họ Châu, thì ra là vậy.
Tiêu Hào gõ cửa, bên trong có một nữ thư ký đi ra, nói: "Chào anh, có chuyện gì sao?" "Tôi đang tìm chủ nhiệm Châu."
Người đẹp nói: "Phiền anh đợi một lát, chủ nhiệm đang bận"
Tiêu Hào đợi ở bên ngoài, 5 phút sau, nhân viên vẫn báo Tiêu Hào đợi thêm. Tiêu Hào đợi mười phút, không kìm được mà đẩy cửa bước vào.
Anh thấy bên trong không có khách, chủ nhiệm Châu đang nhàn nhã đánh bài trên máy tính, uống trà, bộ dạng rất nhàn nhã. “Ai cho cậu vào đây!” Chủ nhiệm Châu nhìn thấy Tiêu Hào và Liễu Ngọc Hân xông thẳng vào thì rất không vừa lòng.
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Cái gì? Tôi không được phép vào sao?" "Anh có biết lịch sự không?" Chủ nhiệm Châu lạnh lùng nói: "Anh không biết gõ cửa sao? Không biết bây giờ tôi đang bận sao? Tôi kêu cậu đợi ở ngoài một lát, sao cậu lại xông vào đây? Còn không mau ra ngoài!"
Vẻ mặt Tiêu Hào lạnh lùng: "Thật là quan lớn quyền uy quá, một chức chủ nhiệm nhỏ bé, lại dám thị uy ở đây! Tôi tìm anh có việc, anh lại ngồi trong đây đánh bài. Sao? Có phải là muốn đùa giỡn với tôi không?" “Ra ngoài ngay!” Chủ nhiệm Châu tức giận: “Nếu cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ!"
Tiêu Hào vẻ mặt lãnh đạm: "Anh gọi đi." Gọi bao nhiêu người, Tiêu Hào đều sẽ giải quyết hết.
Liễu Nguyệt Hân không muốn Tiêu Hào đánh nhau ở đây liên nói: "Chủ nhiệm Châu, chúng tôi tới đây đăng ký thành lập công ty. Nhân viên cấp dưới của anh nói số lượng đăng ký đã đạt mức tối đa. Tôi muốn hỏi như vậy là như thế nào?"
Chủ nhiệm Châu hờ hững nói: "Nhân viên cấp dưới nói với cô là đã đạt mức tối đa, tức là đã đạt mức tối đa rồi, cô không có tại à? Nếu đã đạt mức tối đa vậy thì lần sau quay lại, nhân viên sẽ thông báo cho cô. Còn không mau cút ra ngoài!"
Liễu Nguyệt Hân rất tức giận: "Anh là người nhà họ Châu, là anh cố ý làm khó chúng tôi?" “Giờ cô mới biết ư?” Chủ nhiệm Châu liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Hân một cái: “Tôi chính là muốn làm khó cô đấy. Cô làm gì được tôi?" "Anh..." Liễu Nguyệt Hân tức giận. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào giơ điện thoại lên: "Chủ nhiệm Châu, chuyện vừa rồi tôi đã quay video lại rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đăng lên mạng"
Cái trò quay video này Tiêu Hào lần nào cũng dùng rất hiệu quả.
Chủ nhiệm Châu chẳng hề gì, nói: "Ha ha, truyện cười, nếu cậu thích đăng thì cứ việc đăng" “Được rồi, đây là do anh nói đấy.” Tiêu Hào cười nói: “Anh cứ việc chờ bị điều tra và cách chức đi." “Thật là nực cười.” Chủ nhiệm Châu nhìn Tiêu Hào một cách khinh bỉ: “Điều tra và cách chức? Anh có biết tôi là ai không? Anh có biết bố tôi là ai không? Cái trò đăng video lên mạng này có thể đe dọa được tôi sao? Cậu đã đắc tội với em họ của tôi, cậu còn dám ở đây dương oai diễu võ với tôi ư? Cút ra khỏi đây ngay!"
Người nhà họ Châu thực sự rất lợi hại, họ hoàn toàn không sợ trò đăng tải video lên mạng này một chút nào. Lúc này Tiêu Hào mới biết rằng Long thiếu gia là em họ của chủ nhiệm Châu. Đã vậy, Tiêu Hào sẽ trực tiếp đem video mà anh quay chủ nhiệm Châu đăng lên mạng.
Tiêu Hào hiện có vài triệu người hâm mộ, sau khi đoạn video này được đăng tải đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của các phương tiện truyền thông lớn. Một phút sau, điện thoại bàn bên cạnh chủ nhiệm Châu vang lên. Cấp trên đã gọi điện và nói với anh ta về đoạn video.
Chủ nhiệm Châu chẳng hề hấn gì mở trang web lên, nhìn thấy đoạn video mà Tiêu Hào vừa mới đăng Sau khi xem video, chủ nhiệm Châu tức giận nói: "Thằng khốn nạn, mày gài bẫy tao hả? Còn không mau xóa video đi!" Phản ứng của anh có phải là hơi chậm rồi không? Đến giờ phút này anh mới biết tôi gài bẫy anh ư? Tiêu Hào thản nhiên nói: "Không phải anh nói để cho tôi đăng sao?
Không phải nói không thành vấn đề sao?" “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu đúng là muốn tìm cái chết!” Chủ nhiệm Châu khó chịu: “Cậu đừng đắc ý, tài khoản của cậu sẽ bị khóa ngay lập tức!”.
Chủ nhiệm Châu gọi một cuộc điện thoại, một phút sau, tài khoản của Tiêu Hào đã thực sự bị khóa. Trâu bò!
Trước đây, tài khoản của Tiêu Hào, của người nhà họ Đường, nhà họ Trương, nhà họ Lương đều không thể bị khóa.
Chủ nhiệm Châu này chỉ là một tên chủ nhiệm nhỏ bé, sao lại có sức mạnh như vậy? "Làm sao? Ngạc nhiên chưa? Tài khoản bị khóa rồi đúng không? Những thứ cậu đăng lên cũng bị khóa rồi đúng không? Cậu còn bản lĩnh gì nữa không?" "Nào nào nào, cậu tiếp tục đăng lên các nền tảng khác đi, cậu đăng bao nhiêu tôi khóa bấy nhiêu.
Chủ nhiệm Châu đã chính thức đấu với Tiêu Hào rồi. Thật là thú vị. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tiêu Hào nở nụ cười: "Vậy tôi muốn xem anh khóa nhanh hay là tôi mở khóa nhanh." Tiêu Hào bước sang một bên, gọi Băng Sương và nói: "Liên hệ với Huyền Vũ bảo cậu ta xử lý hệ thống mạng ngay bây giờ, để video này lan truyền khắp cả nước! Hoàn thành trong vòng năm phút!"
Tứ đại danh tướng dưới tay Tiêu Hào, Huyền vũ là hacker nổi tiếng nhất, từng điều khiển hàng chục nhóm hacker trong và ngoài nước. Giải quyết vấn đề này dễ như ăn bánh.
Vài phút sau, tất cả các trang web truyền thông lớn đều lan truyền đoạn video cực kỳ độc đoán của chủ nhiệm Châu.
Người của chủ nhiệm Châu hoàn toàn không thể ngăn chặn được. Anh ta đã gọi hơn chục cuộc gọi liên tục nhưng họ không thể ngăn chặn được.
Các phương tiện truyền thông và các trang web đều như bị nhiễm virus. Đoạn video này tự nó chuyển tải một cách điên cuồng, lan truyền với tốc độ cấp số nhân. Chủ nhiệm Châu hoàn toàn choáng váng, cuối cùng thì sự việc cũng trở nên ầm ĩ rồi. "Mẹ kiếp, cậu là ai mà lại tới đây đối địch với tôi! Cậu... Tôi muốn cậu phải trả giá!"
Tiêu Hào rất buồn bực, đã đến lúc này rồi còn chưa biết tôi là ai?
Tiêu Hào cười nói: "Tôi muốn nghe xem anh muốn ta trả cái giá nào?"
Chủ nhiệm Châu tức giận nói: "Tôi muốn bắt cậu bỏ tù!" “Vậy thì tôi sẽ đợi.” Tiêu Hào cười: “Tôi muốn xem, ai có thể bắt tôi đi tù.”
Sắc mặt của chủ nhiệm Châu tái nhợt: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu!" Hai nhân viên bảo vệ lao vào. Trước khi chạy đến, họ còn đang xem video của chủ nhiệm bằng điện thoại di động. "Bắt người này lại, đưa đến đội Chấp Quản, để cậu ta ngồi tù.!" Nhân viên bảo vệ lập tức ra tay. Tiêu Hào tùy ý đấm đã đánh gục hai nhân viên bảo vệ.
Giám đốc Châu sửng sốt: "Cậu đúng là làm phản rồi, còn dám đánh người ở đây. Đã mấy tháng nay tôi không đánh người rồi, tôi phải cho anh biết sự lợi hại của tôi."
Chủ nhiệm Châu cởi áo vest, rời khỏi bàn làm việc, cởi cúc áo sơ mi, nắm chặt tay, lắc người, chậm rãi đến gần Tiêu Hào. Tiêu Hào phát hiện các động tác của đối phương rất chuẩn. “Đến đây.” Tiêu Hào nổi lên ý muốn chơi đùa, dùng động tác quyền anh để khiêu khích đối phương.
Chủ nhiệm Châu bị khiêu khích, anh ta trực tiếp lao vào, đánh đòn móc lên kết hợp với các cú đấm tấn công nhằm về hướng Tiêu Hào. Trong mắt Tiêu Hào, quyền anh của chủ nhiệm Châu giống như một trò trẻ con. Hai củ đấm của chủ nhiệm Châu đều đánh hụt, còn hai cú đấm của Tiêu Hào đã trực tiếp đánh thẳng vào hốc mắt của chủ nhiệm Châu. Chủ nhiệm Châu tức khắc biến thành đội mắt gấu trúc.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net