Liệt Diễm siết chặt nắm tay, thất vọng nói: “Không ngờ cú đấm của tôi còn không thể đấm chết ông!”
Lúc này, người nhà họ Tần đều mặt mày xám ngắt, Liễu Vĩnh đầu đầy mồ hôi lạnh co ro một bên, không dám hỏ hé một câu. Hai trưởng lão này là hai người mạnh nhất của nhà họ Liễu, thực lực đáng sợ như vậy mà lại bị người của vương triều Ám Dạ phá giải. Bây giờ hai trưởng lão đều bị trọng thương, đánh mắt sức chiến đấu.
Tiêu Hào lạnh lùng nhìn hai trưởng lão, mặt đầy sát khí: “Tôi hỏi hai người các ông lần cuối, có phải ngọc Huyết Phật đang ở nhà họ Liễu không? Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, có lẽ các ông sẽ còn đường sống!”
Tam trưởng lão cắn rằng: “Tiêu Hào, mày có giỏi thì giết bọn tao đi! Tao nói cho mày biết, sau lưng nhà họ Liễu bọn tao có thể lực rất mạnh chống lưng, thậm chí còn có ân tình của đế vương!” Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Ân tình của đế vương? Tiêu Hào đã hiểu, xem ra để vương trong bóng tối tới đây vì nhà họ Liễu, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.
Tiêu Hào hét lên: “Tôi đã đoán được! Chắc chắn ngọc Huyết Phật đang ở nhà họ Liễu các người. Không thừa nhận đúng không? Vậy thì hôm nay hai người các ông đều phải chết! Sau đó tôi sẽ đích thân tới nhà họ Liễu lấy lại thứ thuộc về tôi!”
Tiêu Hào muốn trực tiếp sử dụng Di Hồn Đại Pháp để thôn phệ ký ức của họ, vậy thì sẽ biết hết đáp án. Nhưng đang có một đế vương theo dõi trong bóng tối, anh không thể dụng lực lượng của Ma Đô.
Tiêu Hào vừa dứt lời thì Liệt Diễm đã trực tiếp ra tay, nhằm về phía hai người. Liệt Diễm không hề nể tình, một tia lửa lướt qua thân thể của hai người. Nhất thời cả hai đều bốc cháy hừng hực, chỉ trong mấy giây đã chết mất xác.
Tiêu Hào rất khó hiểu. Đế vương nấp trong bóng tối còn chưa ra tay à? Tiêu Hào cảm ứng được khi Liệt Diễm giết chết tam trưởng lão và tứ trưởng lão, khí tức của Đế Vương trong bóng tối rõ ràng thay đổi, nhưng vẫn không ra tay. Chẳng lẽ Đế Vương chỉ tới xem trò hay thôi?
Sau khi Liệt Diễm giết chết hai trưởng lão, người nhà họ Tần hoàn toàn tuyệt vọng. Họ không tài nào ngờ được rằng cường giả bên cạnh Tiêu Hào người sau còn mạnh hơn người trước, thậm chí ngay cả người của vương triều Ám Dạ đều xuất hiện. Nhà họ Tần còn trông cậy vào người nhà họ Liễu sẽ bảo vệ họ, bây giờ xem ra đều chỉ là vô ích mà thôi.
Liệt Diễm khiêu khích nhìn Liễu Vĩnh và nhà họ Tần: “Còn ai nữa không? Xem ra nhà họ Liễu Đế Vương Khu cũng chỉ có thể mà thôi. Ngưng Nguyên đại viên mãn, ha ha ha, cũng chịu không nổi một kích!”
Trong lầu các cách đó trăm mét, một người toàn thân bao phủ trong bóng tối cùng một thanh niên đang xem cuộc chiến. Thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, làn da ngăm đen, sắc mặt lãnh khốc. Lúc này sắc mặt hắn ta vô cùng sốt ruột: "Sư phụ, người nhà họ Liễu chúng ta đã bị giết, ngài vẫn thờ ơ à? Tại sao không cho con ra tay? Sư phụ, con xin ngài, hãy để con ra tay đi!”
Người áo đen chính là Bắc Đế, thanh niên chính là hộ pháp dưới tòa của Bắc Đế, Liễu Dương Uất. Liễu Dương Uất xuất thân từ nhà họ Liễu Đế Vương Khu.
Bắc Đế chậm rãi nói: “Ta không cho con ra tay là vì Tiêu Hào chính là Nam Đế, vua của Bắc Cảnh. Mà người của vương triều Ám Dạ trước kia ta cũng đã gặp rồi, tả hộ pháp Liệt Diễm dưới tay Nam Đế. E rằng bây giờ chính là Ám Dạ Vương của vương triều Ám Dạ.”
Nghe vậy, Liễu Dương Uất chấn động: “Sư phụ, sao có thể thể được? Nam Đế đại nhân với Ám Dạ Vương sao xuất hiện ở đây?”
Liễu Dương Uất cảm thấy rất khó tin, nhưng hắn ta biết sư phụ sẽ không lừa mình. Sư phụ chính là để vương!
Bắc Để nói: “Con biết Đế Vương Đặc Xá Lệnh của ta làm từ gì không? Là một loại kim loại vô cùng đặc thù, chỉ có Đế Vương mới có thể làm hỏng Đế Vương Đặc Xá Lệnh. Mà bên trong Đế Vương Đặc Xá Lệnh có dấu ấn của ta, cho nên ta mới chạy tới đây. Chuyện hôm nay vô cùng quan trọng, người nhà họ Liễu lạm dụng lệnh bài của ta, thật sự là quá đáng. Mấy năm nay nhà họ Liễu đã làm quá nhiều chuyện mượn danh nghĩa của ta. Lần này mấy người bị chết, cho nhà họ Liễu một ít răn đe cũng tốt”
Liễu Dương Uất biết Bắc Đế nổi giận. Đế Vương Đặc Xá Lệnh bị bóp nát chẳng khác nào vả mặt sư phụ mình. Nhưng hắn ta vẫn không cam lòng: “Sư phụ, con chính là người nhà họ Liễu, ngài cứ trơ mắt nhìn người nhà họ Liễu chúng ta bị giết hay sao? Ngài nhất định phải ra tay!”
Bắc Đế đã có quyết định: “Ta là Đế Vương, sao có thể ra tay vào lúc này? Một khi ta ra tay thì Tiêu Hào cũng sẽ ra tay. Nếu hai bọn ta mà đánh nhau thì chuyện này sẽ bị xé to ra. Huống chi lần này là bên chúng ta làm sai trước. Mấy người vừa bị giết kia coi như là xin lỗi Nam Đế. Kế tiếp con sẽ ra tay. Hôm nay con thay thế sư phụ, lấy lại thể diện cho sư phụ. Bóp nát lệnh đặc xá của ta, nhất định phải cho đối phương biết mặt!”
Liễu Dương Uất hoảng sợ: “Nhưng sư phụ, đó chính là Ám Dạ Vương và Bắc Cảnh Vương, con có thể là đối thủ của họ sao?”
"Bất kể Nam Đế hay Ám Dạ Vương mạnh đến mấy thì cũng chỉ sử dụng lực lượng cảnh giới Ngưng Nguyên mà thôi, con yên tâm. Con hãy dùng lực lượng của con, cùng với tuyệt chiêu của sư phụ. Lúc đó Ám Dạ Vương thất bại, con chỉ cần đánh bại Ám Dạ Vương là đủ rồi.”
Liễu Dương Uất hít sâu một hơi: “Thật sự được sao?”
“Chắc chắn là được” Bắc Để khẳng định: “Bởi vì hai năm trước, Nam Đế đã thua dưới tay ta vì chuyện này”
Nghe vậy, Liễu Dương Uất nhất thời tràn đầy lòng tin. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Hiện trường, Liệt Diễm đã giết hai trưởng lão nhà họ Liễu, Tiêu Hào thấy Đế Vương trong bóng tối còn chưa hiện thân, cho nên mục tiêu kế tiếp của anh là nhà họ Tần. Liệt Diễm tiếp tục kêu la, khiêu khích người nhà họ Tần và Liễu Vĩnh. Đã lâu không được đánh nhau, nay giết hai người nên anh ta rất sung sướng.
“Còn ai nữa? Cường giả của nhà họ Liễu Đế Vương Đặc Xá Lệnh nhiều lắm mà! Mới tới hai người đã xong rồi à?”
“Liễu Vĩnh, xem ra hôm nay không ai tới cứu mày rồi. Vậy thì tao sẽ giết mày trước!”
Liệt Diễm cũng cảm ứng được trong bóng tối còn có cường giả ẩn nấp. Anh đang chờ đối phương ra tay.
Liệt Diễm chậm rãi bước về phía Liễu Vĩnh.
Lúc nãy hai vị trưởng lão xuất hiện, Liễu Vĩnh hết sức kiêu ngạo. Bây giờ hai trưởng lão đã chết, Liễu Vĩnh lại cúi đầu ủ rũ. Anh ta nhìn Liệt Diễm tiến lại gần mình, cảm nhận được sát khí trí mạng trên người Liệt Diễm, nhớ tới hai trưởng lão bị lửa thiêu chết cháy, tâm lý của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
“Đừng giết tôi! Tôi van anh đừng giết tôi!” Hai chân Liễu Vĩnh mềm nhũn, quỳ xuống đất: “Các hạ, ngài hãy rộng lượng tha thứ cho tôi đi! Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, thực lực của tôi chỉ là cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, chênh lệch cách xa vạn dặm so với ngài! Các hạ, ngài sẽ không giết một người thực lực thấp như tôi đúng không?”
Vì mạng sống, Liễu Vĩnh quỳ xuống đất. Trước kia khi Liễu Vĩnh ở nhà họ Liễu thành Danh Nam, anh ta sẽ không bao giờ quỳ xuống van xin tha thứ, không quỳ trước mặt đám người Tiêu Hào. Cho dù chết, anh ta cũng không sợ.