Thiếu chủ Môn phái Bính Điệu? Tiêu Hào cưỡi lạnh, cho dù là môn chủ Môn phái Bình Điệu đến đây anh cũng chả để ý, người đàn ông trung niên này nói gì cũng không có tác dụng. “Thất Sát, sao chưa ra tay đi!"
Sở dĩ Thất Sát do dự là vì cân nhắc đến thân phận của đối phương, nhưng Tiêu Hào hạ lệnh thì ông ta phải phục tùng. Một vết thương chỉ mạng trên người ông ta là do người trước mắt tạo ra, trong mắt ông ta lỏe lên sát ý, cuối cùng cũng ra tay mà không nương tình.
Người đàn ông trung niên ngã xuống vũng máu.
Thất Sát hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Tiêu Hào nói: "Đại sư Tiêu, chẳng lẽ cậu muốn đối đầu với môn phái Bính Điệu thật à? Nếu chuyện ở đây bị đồn ra ngoài, cho dù là nhà họ Bạch của bọn tôi cũng không gánh nổi lửa giận của môn phái Bính Điệu “Môn phái Bính Điệu phô trương làm rùm beng như thế là tinh thể bắt đầu với Linh Trì "Đại sứ Tiêu, cậu có cách nào không?”
Mọi người đều muốn biết Tiểu Hào có sức đối đầu với Môn phái Bính Điệu hay không, Linh Trí từng là thánh địa tu luyện mà những môn pháp tu luyện muốn đến được, chắc chắn người của Môn phái Binh Điệu sẽ không bỏ qua. Tiêu Hào giết người của Môn phái Bình Điệu như thế, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nếu không giải quyết chuyện này cho tốt, nhà họ Bạch phải chịu đã kích trầm trọng, mọi người ở đây sẽ bị liên lụy.
Tiêu Hào không giải thích gì, nhìn Thất Sát, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ xử lý chuyện này. Sau khi xuống núi, ông và Bạch Ái Linh đi đi là được. Đây là Âm Linh thạch cực phẩm mà hai người cần
Khi Tiêu Hào rời khỏi Linh Trì, anh cầm vài viện Âm Linh thạch cực phẩm, bây giờ đưa cho Thất Sát hai viên. Thất Sát nhận lấy, kiểm tra thì đúng là những gì ông ta cần.
Với nhà họ Bạch, Âm Linh thạch có tác dụng rất lớn, Thất Sát và Bạch Ái Linh cảm ơn Tiêu Hào. Bấy giờ Thạch Đức Quy nói: “Bây giờ mọi người đang ngồi cùng thuyền" "Mọi người đừng lo, bất kể là môn phái Bính Điệu giỏi cỡ nào, chở tôi về báo cho bố tôi, chỉ cần chủ tịch tiếp nhận nơi này quản lý môn pháp tu võ nào cũng không dám làm bậy “Không ai dám công khai đối đầu với chủ tịch
Thạch Đức Quy nói đúng, vì chủ tịch chính là sức mạnh của Kỳ Hạ. Chủ tịch tiếp nhận nơi này tương đường với việc nó thuộc về quốc gia. "Sao vậy, Thạch Đức Quy, anh muốn chiếm cứ Linh Trì để dùng làm của riêng?” Tiêu Hào nhìn anh ta. Anh ta vội nói: “Đại sư Tiêu, sao tôi dám làm thể xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta giết nhiều người của môn phái Binh Điệu thế kia, nếu bọn họ trả thủ thì không ai gánh nổi. vi de vệ mọi người, lần hành động này cứ để tôi chịu trách nhiệm, nộp tất cả những gì ở đây lên quốc gia, tôi không dám giữ làm của riêng, đến lúc đó môn phái Binh Điệu cũng hết cách. Còn về Âm Linh Xà thì mọi người cần bảo vật tư luyện gì, cứ cùng nhau ra sức, chết nhiều người như thế, chia cho mọi người vài bảo vật là trong phạm vi cho phép. “Tất nhiên nếu đại sư Tiêu có sức mạnh đối đầu với môn phái Bính Điệu thì tôi sẽ không nhúng tay Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Tiêu Hào gật đầu, Thạch Đức Quy là một người thông minh. "Vậy thì anh làm di
Dĩ nhiên Tiêu Hào sẽ chào hỏi ngành liên quan về chuyện này phải người đến tiếp nhận nơi đây. Thạch Đức Quy sẽ không dám làm gì với Linh Trì. Thất Sát và Bạch Ái Linh nghe Thạch Đức Quy chịu phụ trách, thờ phào nhẹ nhõm ngay.
Mọi người về theo đường cũ. Khi đi vào Đoạn Hồn Nhai, cầu treo lúc bọn họ đến đã không còn, sương mù màu xám tràn ngập khắp nơi. Gió lạnh rít từng trận, sát khí dưới vách núi ngun ngút tận trời.
Tiêu Hào đứng cạnh vách núi, sức mạnh khí thế thổi tan sương mù đi, chúng bay đi rất nhanh, chiếc cầu treo rộng mở xuất hiện trước mặt mọi người. "Đúng là sức mạnh của đại sư Tiêu khiến người ta mở rộng tầm mắt." Thất Sát tán thường từ tận đáy lòng: “Pháp thuật thần bị như vậy mà đại sư Tiêu còn có cách giải, lòng tôi tâm phục khẩu phục!
Thạch Đức Quy cũng kinh ngạc nói: “Nhìn qua đại sư Tiêu còn nhỏ hơn tôi vài tuổi, lại tinh thông các loại sức mạnh, tôi không theo kịp! Không biết môn pháp của anh là gì?"
Mọi người càng tò mò với thực lực của Tiêu Hào, người trẻ tuổi xuất sắc như thế thì phải có sự mỏn mạnh mẽ. Tiêu Hào bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là một người nhỏ bé ở thành Đề Nam mà thôi, mọi người đừng hỏi nhiều.
Anh sẽ không nói sư môn của mình cho bất kỳ ai, mọi người không nhiều lời, bèn bước lên cầu treo đi về phía trước. Sau khi đi qua cầu treo, Tiêu Hào đứng dưới cây tùng bên vách núi, khí thể bao bọc cả cây tùng. Sau này người của Tiêu Hào sẽ tiếp nhận Linh Trì nên anh phải phá pháp thuật ở đây, mở thông tất cả các con đường.
Một lát sau, anh đấm một quyền thật mạnh vào cây tùng bên vách núi, cây tùng run rầy kịch liệt, từng đợt khí huyền bí bùng nổ từ cây tùng lan ra tử phía một chiêu của Tiêu Hào phá hủy thuật che mắt và trò xiếc của nơi này, cầu treo ở đây sẽ không biến mất nữa. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Mọi người đã thấy nhiều về sức mạnh của anh rồi, không thấy lạ nữa, trong lòng bọn họ chỉ tò mò không biết rốt cuộc Tiêu Hào là ai?
Bọn họ đi tiếp về trước, sau khi đi được vài trăm mét, đã đến bìa rừng sương mù lúc bọn họ mới đến.
Đoạn Hồn Nhai không cản được Tiêu Hào, trập pháp sương mù trong rừng rậm cũng không cần được Tiểu Hảo, Mọi người đi suốt hơn một tiếng là ra khỏi rừng, lúc đến, đạo trường Nguyên đã dẫn bọn họ đi bốn tiếng. Đi suốt dọc đường này, Tiêu Hao ra tay tám lần giải trận pháp ảo ảnh của rừng rậm, sau này ai đi vào cũng sẽ không lạc đường nữa.
Bọn họ ra khỏi rừng rậm đã là hơn chín giờ tối. Mọi người thấy ở xa xa có lửa trại, mùi thịt bay đến. Mười mấy người ngồi vòng quanh lửa trại, nướng thịt uống rượu, liên tục chạm cốc, không khí rất náo nhiệt, bên cạnh là mười mấy lều trại đã căng lên. Từ cách ăn mặc, bọn họ không phải là người của môn phái Huyền Âm, rõ ràng là người của môn phải Binh Điệu.
Tiêu Hào liếc nhìn, bên ngoài có mười bốn người, bảy cường giả Huyền Thông, bảy Tiên Thiên. Trong lều còn có một thanh niên đầu ba mươi tuổi, khí thế Huyền Thông cấp tám.
Thạch Đức Quy vội nói: “Trước khi người đàn ông trung niên kia chết, có nói là thiếu chủ môn phái Bình Điệu sẽ tiếp ứng cho bọn họ ở dưới chân núi, coi bộ chính là đám người này."
Thất Sát nghiêm túc, nói: "Nghe đồn thiếu chủ môn phái Bính Điệu còn trẻ nhưng thực lực rất mạnh, là người có đẳng cấp cao"
Hai người hơi căng thẳng, Tiêu Hào lại bình tĩnh nói: "Thạch Đức Quy, anh giải quyết chuyện này đi, nếu bọn họ biết điều thì thả cho bọn họ sống, ai cố chấp thì giết không tha
Tiêu Hào tính toán, nếu giết chết thiếu chủ môn phải Bính Điệu thì đồng nghĩa với việc hoàn toàn trở mặt với bọn họ, không chết không ngừng. Môn phái Binh Điệu là một trong mười thế lực đứng đầu Tam Đại Châu, trong mắt người khác, đó là thể lực không thể lay chuyển được, nhưng Tiêu Hào không sợ. Vấn đề là Tiêu Hào có chuyện khác phải làm, bây giờ không cần chống lại nhiều thể lực ra mặt như vậy, không cần lãng phí thời gian trong việc bảo thù lung tung. Cho nên anh bảo Thạch Đức Quy xử lý chuyện này, nếu đối phương đồng ý chủ tịch tiếp nhận nơi này, mọi chuyện dừng ở đây, ngược lại, muốn đánh nhau thì Tiêu Hào đành giết sạch bọn họ.
Thạch Đức Quy là người thông minh, lập tức hiểu ý của anh ngay. Mọi người bắt đầu tiếp cận đám người môn phái Bính Điệu kia.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net