Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Sau khi Tiêu Hào trở về, nhóm phụ nữ cùng nhau chơi cùng Bạch Khả Như.

Trên mặt mỗi người phụ nữ đều nhộn nhạo nụ cười vui vẻ, Bạch Khả Như cười khanh khách, đang gọi chị.

Ngay cả Ma Đế Ninh Khinh Vân, trên mặt cũng treo nụ cười hồn nhiên.

Ở trước mặt đứa nhỏ, yêu thích của mỗi người là phát ra từ nội tâm, nụ cười của mỗi người đều sẽ không giả tạo. “Bộ, bộ...(Bố nhưng bé nói ngọng)

Bạch Khả Như nhìn thấy Tiêu Hào đã trở lại, cười ngọt ngào với Tiêu Hào, duỗi hai tay ra, muốn Tiêu Hào ôm.

Mấy ngày trước, Bạch Khả Như còn không cho Tiêu Hào ôm, một khi Tiêu Hào ôm, Bạch Khả Như liền khóc ầm ĩ.

Chỉ là mấy ngày này, trí lực của Bạch Khả Như đang khôi phục lại như bình thường.Bé đã biết là ai đã cứu bé biết ai đối xử tốt với bé. Trương Mạn cũng luôn luôn chăm sóc Bạch Khả Như hết lòng, dạy Bạch Khả Như ai là bố, ai là mẹ.

Tiêu Hào ôm lấy Bạch Khả Như, ở trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Bạch Khả Như hôn hai cái.

Cái miệng nhỏ của Bạch Khả Như cũng mổ trên mặt của Tiêu Hào.

Hình ảnh tràn ngập ấm áp.

Liễu Nguyệt Hân hỏi: “Tiêu Hào, mọi người đang đợi anh đấy, từ sáng sớm đợi đến giữa trưa luôn.” "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh đi lâu như vậy?”

Tiêu Hào nói: “Trong nhà anh Minh Tam xảy ra chút chuyện, vừa giải quyết xong

Liễu Nguyệt Hân lắp bắp kinh hãi: “Anh Minh Tam không sao chứ?” “Anh Minh Tam không sao.” Chuyện phát sinh của nhà hoj Đường, Tiêu Hào cũng không có nói quá nhiều, nói: “Anh Minh Tam chỉ là bị thương, anh đã chữa tốt rồi.”

Mọi người không hỏi nhiều.

Đã giữa trưa, người làm đã chuẩn bị xong xuôi đồ ăn từ lâu, mọi người chỉ có thể ăn cơm xong, sau đó lại xuất phát đi núi Bàn Long.

Mọi người vừa ăn, một bên trò chuyện.

Trong bữa ăn, mọi người vây quanh Bạch Khả Như trò chuyện.

Liễu Nguyệt Hân đột nhiên nói: “Tiêu Hào, nói với anh một chuyện, lần này xuất hành, bọn em định dẫntheo Trương Mạn và Bạch Khả Như đi cùng.”

Chu Tước ôm Bạch Khả Như, yêu thích không buông tay đích vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Khả Như, cũng nói: “Bạch Khả Như cần khôi phục, thể chất của bé rất tốt, khôi phục ở trong Linh Trì khá nhanh, sau này khẳng định phải đi con đường tu võ”

Tiêu Hào gật đầu đồng ý.

Việc này, anh cũng đã cân nhắc qua, thực ra là muốn sau khi Linh Trì bên đó ổn định toàn bộ, lại dẫn Trương Mạn và Bạch Khả Như qua.

Chủ yếu là lo lắng Bạch Khả Như là một đứa nhỏ, ở lại trong sơn động tu luyện, tiếp xúc thế giới bên ngoài quá ít, đối với các phương diện khác của đứa nhỏ cũng không tốt. Bây giờ tình huống khác biệt, nhiều người phụ nữ thích Bạch Khả Như như vậy, các cô sẽ chăm sóc

Bạch Khả Như. “Tiêu Hào, cảm ơn anh!” Trương Mạn vẻ mặt cảm kích.

Tâm nguyện của Trương Mạn là tu võ, bây giờ, cùng nhiều chị gái như vậy đi tu luyện, bé vô cùng vui vé.

Sau bữa trưa, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân, Chu Tước, Ninh Khinh Vân, Trương Mạn, Bạch Khả Như năm người ngồi trên máy bay trực thăng, đi đến núi Bàn Long.

Trên đường đi, mọi người nói cười không dứt. Bạch Khả Như là một hạt dẻ cười, đề tài mọi người không ngừng.Cảm tình của mấy người phụ nữ, liên tục thăng tiến ấm áp.

Nhất là Ninhh Khinh Vân, cô ấy đối với Liễu Nguyệt Hân và Trương Mạn đặc biệt nhiệt tình và chăm sóc.

Ngoài đề tài Bạch Khả Như mang lại cho mọi người, còn tán gẫu những đề tài khác, hầu như đều là Ninh Khinh Vân đang kéo đề tài.

Cô ấy có thể hoàn mỹ kéo cảm xúc của mỗi người, hoàn mỹ trò chuyện vô cùng vui vẻ với mỗi người.

Ninh Khinh Vân nói chuyện rất có kỹ xảo, giống như một người chị cả, toàn thân tràn ngập ấm áp và thân thiết.

Trên người của cô ấy, nhìn không bất kỳ hơi thở của Ma Đế gì.

Tiêu Hào không tự chủ được đích nhớ lại một số chuyện cũ.

Lúc anh và Ninh Khinh Vân vừa quen biết, Ninh Khinh Vân dấu thân phận Ma Đế, vẫn luôn dịu dàng và thân thiết.

Tiêu Hào có được tất cả thực lực như bây giờ, hầu như đều là Ninh Khinh Vân tự mình truyền thụ.

Nhưng...khi Tiêu Hào nhìn thấy một mặt tâm ngoan thủ lạt đó của Ninh Khinh Vân, biết thân phận chân chính của cô ấy, mọi thứ trong lòng Tiêu Hào đều vỡ vụn..

Tiêu Hào biết Ninh Khinh Vân thật lòng thật dạ đối xử tốt với anh.Ninh Khinh Vân làm sao không phải là một trong những người quan trọng nhất trong lòng Tiêu Hào.

Nhưng thế sự vô thường...

Máy bay trực thăng bay lên, trước tiên phải xin lỗ tuyến với ngành hàng không, Tiêu Hào đã sớm gọi điện thoại, sắp xếp tốt lộ tuyến. *Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net

Tốc độ của máy bay trực thăng vô cùng nhanh, đi xe cần mất hai ngày, máy bay trực thăng chỉ bốn tiếng là đã đến dưới chân núi Bàn Long.

Muốn vào núi Bàn Long, không có đường đi.

Bầu trời của núi Bàn Long, cấm bay. Toàn bộ dãy núi có môn phái tu luyện, đều cấm máy bay trực thăng bay. Nếu có máy bay bay qua trên bầu trời một số môn phải tu luyện, đây là khiêu khích đối với môn phái đó.

Bất kỳ quốc gia nào, phương tiện giao thông chủ yếu, đều là ô tô, xe lửa, tàu điện ngầm, máy bay hàng không. Ở Kỳ Hạ, máy bay trực thăng của tư nhân vô cùng ít, hộ chiếu bay cũng rất khó thi, yêu cầu tố chất vô cùng cao.

Cho dù có máy bay tư nhân, mỗi lần bay đều phải báo với ngành hàng không, nếu không dựa theo lộ tuyến bay, sẽ bị cấm lái.

Tiêu Hào biết tuân thủ quy tắc, máy bay tạm thời hạ xuống dừng lại ở một khách sạn dưới chân núi Bàn Long.

Mọi người chuẩn bị tốt vật tư, ngồi xe taxi, cùngnhau lên núi.

Tiêu Hào đi cùng bốn mỹ nữ, bất luận ở nơi nào, đều sẽ đưa tới từng đợt xôn xao.

Dưới chân núi Bàn Long, khắp nơi đều là lính đánh thuê, nhà thám hiểm, người thí luyện, phần lớn đều là ông già cao lớn thô kệch, rất ít xuất hiện phụ nữ.

Giống Liễu Nguyệt Hàn kiểu mỹ nữ xinh đẹp bậc nhấtnày, càng là ít của ít. Sau khi ngồi xe tới đỉnh núi, Tiêu Hào ngựa quen đường cũ đích dẫn theo mọi người, đi lên con đường nhỏ về phía sau núi. “Bên đó có bốn mỹ nữ, một người so với một người càng xinh đẹp hơn, thật là quá xinh đẹp!” “Tôi còn tưởng là du khách, còn mang theo đứa nhỏ, thật không ngờ, lại đi phía sau núi!” “Mang theo đứa nhỏ thám hiểm sao?” “Bốn người phụ nữ đó thoạt nhìn đều yếu đuối, làm sao có thể đi phía sau núi? Có phải đi lầm đường hay không?” “Làm sao biết? Đường bên đó đều có bảo an, cấm du khách ra vào, chỉ có tu võ giả mới có thể đi vào.” “Đi, theo sau, nếu là thám hiểm, nếu các cô ấy có nguy hiểm, chúng ta có thể anh hùng cứu mỹ nhân, các mỹ nữ sẽ lấy thân báo đáp. “Bỏ đi, mấy cô gái này đã bị người nhà họ Diệp coi trọng, làm sao có phần của chúng ta? Nếu anh muốn chết, thì cứ đi đến gần.
uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK