Chương 203: Người mặc áo choàng xám
“Cho dù giết cậu thì thế nào?” Văn Nhàn căn bản không biết tình huống gì, không chút để Tiêu Hào vào mắt, nói: “Hôm nay đến đây rồi, tôi sẽ khiến cậu có đến mà không có về.”
Tiêu Hào đi qua đó, ngồi xuống một bên khác của số pha, bắt chéo hai chân, dáng vẻ nhàn nhã nói: “Vậy tôi lại muốn xem xem, các người giết tôi thế nào”
Văn Nhàn vẫn còn muốn nói lại bị Châu Vương Bình ngăn lại. Sắc mặt Châu Vương Bình bình tĩnh, nhìn anh: “Cậu Tiêu, cậu đến tìm tôi có chuyện gì à?” “Tôi giết cậu Long rồi” Tiêu Hào vô cùng thẳng thắn nói: “Trước khi chết cậu Long nói với tôi, chuyện bắt cóc Giang Yến Thanh, giết người diệt khẩu là chỉ thị của Châu lão đại ông. Mục đích hôm nay tôi đến đây chỉ có một, đó là giết ông.”
Mọi người đều cả kinh
Châu Vương Bình là người gặp qua sóng to gió lớn, nhưng người kiêu ngạo như Tiêu Hào thế này, ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Giết người của nhà họ Châu mà còn dám chạy đến cửa! Còn ăn nói ngông cuồng muốn giết Châu Vương Bình nữa.
Văn Nhàn cho là Tiêu Hào đang nói linh tinh, nói: “Tiêu Hào, cậu giết cậu Long rồi ư? Cho cậu mười ngàn lá gan cậu cũng không dám! Cậu cũng không xem lại chính mình đi, là cái thá gì chứ? Chỗ này không phải nơi mà cậu có thể ngang ngược.”
Mắt Tiêu Hào lộ ra sát khí: “Tôi không thích giết phụ nữ, nếu cô còn lắm miệng nữa, cô sẽ là người đầu tiên tôi giết. “Giết tôi? Ha ha..” Văn Nhàn khinh thường cười to. Cô ta nhìn anh với vẻ vô cùng xót xa: “Cậu biết đây là đâu không? Cậu biết người trước mặt mình là ai không? Cậu biết cậu đối mặt với người này như thế nào không? Tiêu Hào, cậu kiêu ngạo như vậy, hôm nay cậu chết chắc rồi!” “Câm miệng!” Tiêu Hào còn chưa tức giận mà Châu Vương Bình đã tức giận nói: “Từ bây giờ ngậm miệng của em lại, không được anh cho phép, một câu cũng không được nói.” “Ông xã, lẽ nào anh sợ Tiêu Hào này ư?” Văn Nhàn tức giận nói: “Anh nhìn dáng vẻ của Tiêu Hào này đi, không coi ai ra gì. Người đâu, bắt Tiêu Hào ra ngoài lập tức làm thịt cậu ta cho tôi!”
Tiêu Hào thản nhiên cười: “Châu Vương Bình bảo cô câm miệng lại, sao cô không nghe lời chứ? Tôi nói rồi, cô còn lắm miệng một câu nữa tôi sẽ giết chết cô
Văn Nhàn cảm thấy vô cùng nực cười, nói: “Đến đi, có bản lĩnh cậu đến giết tôi đi. Tôi xem thử cậu có bản lĩnh gì! Cậu thật sự lật trời rồi!”
Lúc này, bên ngoài đã có năm người trung niên mặc vest đi vào bao vây lấy Tiêu Hào. Giờ đây Châu Vương Bình lại không ngăn cản Văn Nhàn. Ông ta cũng muốn biết, thực lực cá nhân của Tiêu Hào rốt cuộc mạnh bao nhiêu. Trước đây, ông ta nhận được tin tức anh là cảnh giới tiên thiên. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Trong năm người này có hai người đã từng bước nữa bước vào tiên thiên. Hai người liên thủ hoàn toàn có thể chiến đấu với cường giả tiên thiên. Còn có ba người khác là tu võ giả cấp tám giúp đỡ. Cho dù Tiêu Hào có là cường giả tiên thiên thì cũng có thể ngăn cản được anh.
Văn Nhàn thấy Châu Vương Bình không ngăn cản ý của mình, cô ta liền hạ lệnh: “Ra tay!”
Năm người đồng thời đánh về phía Tiêu Hào. Nắm đấm của ba người mang theo kình khí. Hai người khác còn mạnh mẽ hơn, ánh mắt nhìn vào tim và sau đầu của anh.
Tiêu Hào đột nhiên động người, hai tay nắm chặt thành quyền, tấn công về phía hai người gần nhất. Rắc rắc!
Xương tay của hai người này trực tiếp bị gãy, cánh tay cũng trật khớp! Nắm đấm của người thứ ba đánh lên vai trái của Tiêu Hào. Hai người còn lại cũng đắc thủ, một người thì đánh đến tim Tiêu Hào, người còn lại đánh phía sau đầu anh.
Thế nhưng...
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nắm đấm của bọn họ không phải đánh lên cơ thể người mà là đánh lên trên sắt thép. Nắm tay của bọn họ đều bị gãy xương rồi. "A!"
Mấy người đều kêu lên thảm thiết. Bọn họ liên tục lùi về sau, không dám tin. Cho dù là cường giả tiên thiên cũng không dám cứng rắn chống đỡ công kích của bọn họ.
Nhưng Tiêu Hào đã làm được. Thậm chí ngoài mặt cơ thể anh không nhìn thấy bất kỳ lực lượng lưu chuyển nào mà liền hóa giải được công kích của bọn họ, còn phế đi xương tay của bọn họ nữa. “Thế nào? Còn tiếp tục không?”
Châu Vương Bình không lên tiếng, không ra lệnh dừng lại. Năm người kia cắn răng, tiếp tục xông về phía anh.
Lần trước, Tiêu Hào đã nể mặt mà nhẹ tay rồi. Lần này đã là lần thứ hai. “Nếu các người muốn tìm cái chết thì tôi thành toàn cho các người.”
Hai tay anh biến hóa, múa quyền phân biệt tấn công về năm vị trí.
Ầm ầm ầm!
Ngực của năm người gần như đồng thời bị trúng quyền. Ngực bọn họ lõm xuống, tim đã bị vỡ! Năm người ngã xuống đất, đứt hơi mà chết!
Tiêu Hào mấy giây đã giết chết năm người, sạch sẽ lưu loát! Châu Vương Bình lại hít một ngụm khí lạnh. “Đến lượt cô rồi!” Tiêu Hào chậm rãi đi về phía Văn
Nhàn.
Đầu Văn Nhàn toát đầy mồ hôi lạnh, nói: “Ông xã, mau, người của anh đâu, mau lên... Mau giết chết Tiêu Hào đi!” “Cậu Tiêu!” Châu Vương Bình lên tiếng: “Có chuyện gì mà chúng ta không thể ngồi xuống từ từ giải quyết chứ." Sát khí trên người Tiêu Hào toát ra, anh nói: “Hôm nay tôi đến đây để giết ông, không có bất cứ chỗ thương lượng nào.” “Nếu đã như vậy, cậu đừng có hối hận!” Châu Vương Bình vừa dứt lời, một thân ảnh màu xám không biết từ đầu vụt đến, xuất hiện trước mặt ông ta, ngăn cản Tiêu Hào. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Toàn thân người này bọc trong một chiếc áo choàng xám, nhìn không rõ diện mạo, cũng không rõ chân tay, giống như một bóng ma màu xám. Toàn thân người này toát ra hơi thở tà ác. “Sếp Châu, tôi mà ra ra tay thì độc tố sẽ làm hại đến ông. Ông đi trước đi, chỗ này giao cho tôi là được. Người mặc áo choàng xám là một người phụ nữ, trong giọng nói tràn ngập lạnh lẽo.
Châu Vương Bình kéo tay Văn Nhàn chuẩn bị dẫn cô ta rời đi, bỗng Tiêu Hào tiến đến ngăn cản lối ra. “Hôm nay ai cũng không thể đi được. Người có mặt ở đây đều phải chết!”
Người mặc áo choàng xám lạnh lùng nói: “Tôi biết cậu là cường giả tiên thiên. Cậu cho là cường giả tiên thiên thì không ai địch nổi ư? Ở trong những thế lực lớn và môn phái tu võ chân chính kia, cường giả tiên thiên nhiều như cỏ! Thực lực của tôi cao hơn cậu, công pháp của tôi cũng cao hơn cậu, người chết phải là cậu “Phải không?” Mặt Tiêu Hào hiện lên vẻ khiêu khích nói: “Vậy thì tôi muốn xem thử, công pháp của cô lợi hại bao nhiêu, thực lực của cô mạnh mẽ thế nào.
Người mặc áo choàng xám cười u ám: “Nhiều năm không ra tay rồi, hiện giờ kẻ ngốc thật sự quá nhiều.
Nói xong, hơi thở cả người người mặc áo choàng xám cực kỳ quỷ dị, hai cánh tay khô gầy của cô ta giơ ra từ dưới quần áo. Đó là cánh tay vô cùng nhợt nhạt, gầy còn da bọc xương, như một xác khôi
Cơ thể người mặc áo choàng xám vừa động, không nhìn thấy chân của cô ta, giống như là rời khỏi đất bay về phía Tiêu Hào. Tốc độ của cô ta cực nhanh, hai tay trực tiếp đánh về phía anh.
Nắm tay Tiêu Hào mang theo kinh khí đánh về cái tay khô gầy kia.
Mà đôi tay kia khi ở trước mặt anh lại bỗng nhiên biến mất. Cả người người mặc áo choàng xám biến mất rồi. Giây tiếp theo, cô ta xuất hiện phía sau Tiêu Hào, một tay móc về phía trái tim anh, tay còn lại đánh lên cổ anh. Cô ta muốn móc tim, vặn gãy cổ Tiêu Hào “Thủ thuật che mắt nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi."
Lúc người mặc áo choàng xám biến mất, Tiêu Hào liền xoay người. Một tay của anh bắt lấy tay trái của cô ta, tay còn lại cũng mắt lấy tay phải cô ta. Tất cả lực đạo trên hai tay người mặc áo choàng xám đều bị Tiêu Hào nhẹ nhàng hóa giải toàn bộ. “Ha ha, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, vượt qua dự đoán của tôi, có thể tiếp được công kích của tôi.” Người mặc áo choàng xám cười to nói: “Thế nhưng cậu không biết, cả người tôi chỗ nào cũng đều là độc! Là kịch độc! Cậu bắt lấy tay tôi, cậu chắc chắn chết không thể nghi ngờ!”
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!