Chương 114: Hạ độc
Đường Thiên Quân cau mày, "Con nói không sai, nếu Liễu Kiến Hưng vào tù, hắn ta mà xảy ra chuyện, nhất định sẽ không kín miệng!" "Liễu Kiến Hưng người này khác với Trương Hồng Long, hắn ta vô cùng ích kỷ" "Nếu như Liễu Kiến Hưng xảy ra chuyện gì, hắn sẽ vì bảo vệ chính mình mà khai ra chúng ta, vậy thì phiền phức lớn rồi."
Đường Minh Tam cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn nói: "Tôi sẽ cho sát thủ của Ám Dạ ra tay, giết chết Liễu Kiến Hưng, nhất định phải kín kẽ thần không biết quỷ không hay, điểm quan trọng nhất là không được để lộ ra sát thủ Ám Dạ là người hành động." "Để tránh Tiêu Hào phát hiện ra dấu vết và nghi ngờ." "Đường Tuyết Như và Trương Hồng Long đến rồi, bố, hôm nay tìm cơ hội giải quyết bọn họ!"
Cúp điện thoại xong, Đường Thiên Quân hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ.
Buổi trưa, nhà ăn đội chấp quản.
Đường Thiên Quân mang theo cái đĩa đến gặp Đường Tuyết Như và Trương Hồng Long.
Còn Lương Thế Khoan bị thương, hắn ta ở trong phòng, và Trương Canh đang chăm sóc Lương Thế Khoan. Liễu Kiến Hưng đã được đưa đi đội chấp quản vào buổi sáng để làm thủ tục xử lý.
Chỉ có thời gian ăn cơm, họ mới có thể nói chuyện và bàn bạc cùng nhau. Tuy nhiên, camera được lắp đặt ở khắp mọi nơi trong nhà ăn, vì vậy họ phải nói chuyện rất nhỏ và cẩn thận.
Trong những ngày qua Trương Hồng Long đã bị giam giữ, ông ta đã trở nên phờ phạc đi rất nhiều, bắt đầu xuất hiện một vài sợi tóc bạc trắng trên thái dương.
Đường Tuyết Như dường như cũng già đi vài tuổi, ở đây không có mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, trên mặt càng ngày càng nhiều nếp nhăn, da càng ngày càng kém.
Trương Hồng Long nhìn thấy Đường Thiên Quân càng thêm khó chịu, "Tổng giám đốc Đường, rốt cuộc thì khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?"
Đường Tuyết Như cũng nói: "Chú à, cháu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, đây hoàn toàn không phải là nơi cho người ở. "Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi có kế hoạch của riêng mình, tôi vào đây là để đưa mọi người bình an ra ngoài, không thể xảy ra sự cố nào hết."
Đường Thiên Quân hạ giọng nói, "Đương nhiên, nếu hai người muốn ra ngoài sớm hơn, tôi có một cách" "Nhưng phương pháp này sẽ làm cho hai người phải chịu khổ." “Cách gì?” Trương Hồng Long hai mắt sáng lên, nói: “Tôi nhất định phải đi ra ngoài, tôi lo lắng tôi và em ba đều bị nhốt ở trong này, công ty gia tộc của chúng tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ, cho dù chỉ ra ngoài vài giờ cũng được."
Kể từ khi bị bắt, ngày nào Trương Hồng Long cũng muốn thoát ra khỏi đây, cố hết sức để thoát ra ngoài, nhưng không thành công, bởi vì đoạn video đầu tiên do Tiêu Hào vạch trần quá tàn nhẫn. Hiện tại anh và Đường Tuyết Như là những nghi phạm chính. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh còn chưa đi ra ngoài thì phát hiện em ba Trương Canh cũng bị bắt vào đây, hơn nữa gần đây, công ty mỗi ngày đều thua lỗ rất nhiều, thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ phá sản, anh nhất định phải ra ngoài chủ trì tình hình!
Đường Tuyết Như là người nhà họ Đường, từ nhỏ đã được nuông chiều, sung sướng, nhìn làn da già nua, ngày ngày đối mặt với người tra khảo, cô không thể chịu đựng thêm được chút nào nữa.
Ở đây không có điện thoại di động, không thể liên lạc với người bên ngoài, điều kiện ăn ở nghèo nàn, thức ăn cũng thiếu thốn, đối với những người có địa vị cao này, họ không thể chịu đựng được môi trường ở đây.
Vì vậy, cả hai người họ đều không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn ra ngoài ngay lập tức.
Đường Thiên Quân nói: "Tôi có một loại thuốc, sau khi uống xong, hai mươi phút sau có thể làm cho người ta vào trạng thái sốc tạm thời, đến lúc đó, người của đội chấp quản nhất định sẽ đưa hai người ra ngoài, đến bệnh viện kiểm tra. "Hai người phải ở trong bệnh viện ít nhất một tuần mới có thể hồi phục sức khỏe." "Trong thời gian nằm viện, hai người có thể liên hệ với gia đình và bạn bè để giải quyết một số việc." "Tôi chỉ có thể giúp hai người như vậy thôi."
Trương Hồng Long hai mắt sáng lên, nhưng sau đó mờ mịt, "Tổng giám đốc Đường, thuốc của ông không có gì nguy hiểm đấy chứ?"
Đường Tuyết Như lên tiếng phản bác: "Tổng giám đốc Trương, anh nói bậy bạ gì đó, làm sao thuốc mà chủ của tôi đưa cho chúng ta có thể có nguy hiểm? Lẽ nào anh sợ rằng chú sẽ giết chúng ta sao?"
Trương Hồng Long không hề nghĩ tới điều này, nhưng hai từ cơn sốc này làm cho hắn sợ hãi.
Bởi vì bây giờ Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như không biết cục diện thật sự ở bên ngoài, bọn họ căn bản không đoán được, tử thần đang tới gần bọn họ.
Đường Thiên Quân lấy một chiếc cúc áo của mình xuống.
Trên cúc áo có một cơ quan nhỏ.
Sau khi mở ra bên trong là hai viên thuốc nhỏ màu xám, to hơn đầu bút bi một chút.
Đường Tuyết Như nhìn thấy viên thuốc giật mình: "Chú à, chú thật sự là thâm sâu khó lường, ngay cả cúc áo cũng có thể giấu thuốc."
Trương Hồng Long cũng giật mình: "Nghe nói người Nhà họ Đường giấu độc vô cùng lợi hại, không ai phát hiện ra được, giết người trong vô hình. Hôm nay đúng là được mở mang kiến thức, còn có thể giấu thuốc ở trong cúc áo"
Đường Thiên Quân cúi đầu, đưa viên thuốc ra, dặn dò nói: "Ăn viên thuốc này rồi các người đi nghỉ trưa, buổi chiều sau khi nhân viên công tác đi làm sẽ phát hiện các người hôn mê, sau đó mang hai người đến bệnh viện kiểm tra." "Kết quả kiểm tra của bệnh viện chỉ là ngộ độc thức ăn mà thôi, sẽ không phát hiện tôi động tay động chân vào" "Các người có thể ở bên ngoài một tuần, có thể các người chưa xuất viện bên chúng tôi đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hai người đối với lời nói của Đường Thiên Quân và viên thuốc của ông ta không nghi ngờ gì
Bọn họ cầm viên thuốc, thật cẩn thận bỏ vào cơm, sau đó ăn vào cùng cơm .
Khóe miệng Đường Thiên Quân gợi lên một nụ cười tà ác, ánh mắt ở chỗ sâu là ngoan độc.
Ông ta không ngờ hai người này dễ dàng mắc câu như
Ăn hai viên thuốc này, bọn họ chết chắc rồi.
Hai giờ chiều, Viện chấp pháp thành phố Danh Nam.
Tiêu Hào mở lại vụ án sáu năm trước.
Vụ án này thẩm tra xử lí công khai.
Không riêng gì Tiêu Hào yêu cầu, còn có người dân và truyền thông yêu cầu như vậy.
Công khai, minh bạch.
Cửa viện chấp quản đã sớm bị người ủng hộ Tiêu Hào và tin tức truyền thông vây chặt như nêm cối.
Người của Viện chấp quản đang duy trì hệ thống an ninh.
Tiêu Hào bước vào tòa án chấp pháp dưới sự bảo vệ của nhân viên chấp quản.
Vụ án lần này thẩm tra xử lí công khai.
Ở chỗ ngồi quan sát chỉ có người nhà hai bên mới có thể đi vào.
Tin tức truyền thông và những người khác đều không thể vào. vậy.
Cái gọi là công khai, là công khai trên mạng truyền thông. "Tiêu Hào."
Lúc Tiêu Hào được Liễu Nguyệt Hân đỡ vào, ông cụ nhà họ Liễu và Liễu Vĩnh đi vào.
Tóc hai bên thái dương của ông cụ đã bạc hơn rất nhiều, cả người giống như già hơn mười tuổi.
Lúc trước Liễu Vĩnh bị Tiêu Hào đánh gãy chân, bây giờ chống quải, đi khập khiễng.
Hai người đều là vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Tiêu Hào.
Ánh mắt Tiêu Hào lạnh lùng: "Ông à, có chuyện gì sao?"
Ông cụ tức giận nói: "Tiêu Hào, mày cướp công ty của chúng tao, hại chết anh họ mày, đánh gãy chân em họ mày, bây giờ mày còn muốn tố cáo bác mày" "Lương tâm của mày ở đâu?" "Lương tâm? Rốt cuộc là ai không có lương tâm? Ông hẳn là biết rõ hơn so với ai khác?"
Tiêu Hào bĩu môi: "Ông à, hôm nay thẩm tra xử lí vụ án chết người, tốt nhất là không liên quan gì đến ông, nếu không ông cũng sẽ ngồi ở chỗ bị cáo" "Tôi có thể chắc chắn nói cho ông biết, Liễu Kiến Hưng, con của ông, của bác của tôi hôm nay sẽ bị hình phạt"
Ông cụ tức giận đến méo miệng: "Tiêu Hào, mày không phải người."
Tiêu Hào cười: "Tôi có phải người hay không ông không có quyền nói, mà là Viện trưởng Viện chấp quản định đoạt."
Liễu Vĩnh ở một bên cắn rằng: "Tiêu Hào, mày đừng đắc ý, nếu bố tao xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ làm cho mày hối hận."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net