Sau khi tìm được một hang động khá là thoải mái, mọi người nhanh chóng ngồi quanh bàn rồi trò chuyện rôm rả.
Các cô, các bác chuẩn bị đồ ăn để chào đón Tiêu Hào. Đã lâu rồi Tiêu Hào không được sum vầy bên gia đình, bè bạn như thế.
Đây đều là những người anh yêu quý nhất. Tất cả cùng cười đùa, nói chuyện vui vẻ với nhau.
Tiêu Hào nhận ra lòng anh thoải mái hơn, nỗi niềm sâu trong tim gần như biến mất. Anh giờ đây đã có thể ăn uống với mọi người một cách thoải mái mà không cần phải đề phòng, ra vẻ như mọi khi. Ở với họ, anh trở về với chính con người vốn có của mình.
Mọi người đều hỏi những câu mà họ đã cất giấu trong lòng bao lâu nay, như: dạo này Tiêu Hào thế nào, trở thành hoàng đế như nào rồi hỏi đến cơ thể anh đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện nào nói được Tiêu Hào đều kể cho mọi người nghe.
Còn chuyện nào không nói được, Tiêu Hào không nhắc đến dù chỉ một chữ
Tiêu Hào kể cho mọi người nghe rất nhiều chuyện của bản thân anh.
Những câu chuyện ấy đều li kì, khiến người nghe phải sửng sốt bởi nguy hiểm đầy rẫy, bởi những trải nghiệm thập tử nhất sinh tưởng như chỉ có trong truyền thuyết.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng: năm ấy Tiêu Hào đã dẫn đầu ba đội quân trong trận chiến giữa Kỳ Hạ và Ma Đô.
Và khi biết mối quan hệ giữa Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân – Ma Đế của Ma Đô, họ càng ngạc nhiên hơn. Họ đều hiểu ra.
Tiêu Hào bị truy nã vì quan hệ giữa anh và Ninh Khinh Vân là thầy trò!
Mọi người đều tin lúc ấy Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân vô tội, và chắc chắn không phải họ là gián điệp của Ma Đô.
Thế nhưng, không ai có thể thuyết phục được để vương khu, cũng chẳng ai có thể nói được thiên hạ.
Sau khi ăn xong, mọi người nhường thời gian cho Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân. Hai người họ ở trong hang, Liễu Nguyệt Hân đang nằm gọn trong vòng tay của Tiêu Hào.
Nói chuyện được một lúc, Liễu Nguyệt Hân nói: “Em đã tu luyện được hơn một năm rồi, Chu Tước còn bảo em rất giỏi nữa đó.” “Nhưng hôm nay em đã thua mười mấy người. “Anh Tiêu Hào, em rất vô dụng, đúng không?”
Hôm nay, đây là trận chiến đầu tiên của Liễu Nguyệt Hân sau khi đạt đến cảnh giới âm thần.
Có điều cô đã thua.
Nếu nay Tiêu Hào không về, cô có thể không giữ được mạng.
Liễu Nguyệt Hân biết đối thủ đã nằm rõ tu vi của cô nên mới dẫn theo nhiều người mạnh như thế đến.
Nhưng Liễu Nguyệt Hân không thấy thoải mái. “Đồ ngốc. Tiêu Hào cười, rồi nói: “Em thất bại không phải vì em quá yếu, mà vì đối thủ quá mạnh vì “Vả lại, chỉ trong một năm em đã đạt đến cảnh giới này. “Thời gian tu luyện tuy nhanh, nhưng chỉ là tu luyện chứ chưa quyết đấu bao giờ. “Điều em thiếu nhất bây giờ là quyết đấu
Thực ra, Tiêu Hào cũng biết nếu hôm nay anh không ra tay, tinh huyết Võ Thần, tinh huyết Ma Thần, tinh huyết Yêu Hoàng trong người Liễu Nguyệt Hân sẽ buộc phải kích hoạt và nhờ thế, cô có thể giết chết mười lăm người đó trong vài giây.
Nhưng làm thế sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể của Liễu Nguyệt Hân. Sức mạnh của Liễu Nguyệt Hân có hạn, đến khi đạt đến hoàng đế, cô mới thực sự có thể kích hoạt sức mạnh của ba tinh huyết.
Liễu Nguyệt Hân nói: “Chu Tước bảo, em chỉ cách cảnh giới hoàng đế một bước thôi.” “Chị tiểu Vân cũng nói em có tinh huyết Võ Thần, tinh huyết Ma Thần và tinh huyết Yêu Hoàng “Chỉ cần em cố gắng tu luyện nhiều hơn, một ngày nào đó em sẽ trở thành một vị hoàng đế hùng mạnh.” “Khi ấy, em đã ở cùng cảnh giới với anh và hai chúng ta sẽ có thể ở cạnh nhau. “Và khi ấy, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa Liễu Nguyệt Hân đã tu luyện rất chăm chỉ để có thể bắt kịp của Tiêu Hào và để được ở bên Tiêu Hào.
Phải sống trong cảnh xa cách như vậy, Liễu Nguyệt
Hân rất mệt mỏi.
Trước mắt, cô đã đợi Tiêu Hào đến sáu năm.
Sau đó, tuy Tiêu Hào quay về, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra khiến cả hai phải xa cách. Tiêu Hào vuốt nhẹ mái tóc của Liễu Nguyệt Hân. “Vậy sau này... Em đi theo anh.” “Anh sẽ đích thân chỉ dạy cho em, rồi đến một ngày nào đó, em cũng sẽ được như anh
Liễu Nguyệt Hân mừng rỡ: “Thật sao? Anh sẽ đưa em theo?” “Ừ” Tiêu Hào đã quyết định.
Trước đây, Tiêu Hào không thể dẫn Liễu Nguyệt Hân đi cùng vì để bảo vệ Liễu Nguyệt Hân.
Bây giờ đã khác, Liễu Nguyệt Hân đã đạt đến cảnh giới âm thần.
Từ nay, Tiêu Hào có thể lang bạt khắp giới tu võ cùng
Tiêu Hào hứa: “Từ nay đi đâu anh cũng đưa em đi. “Hai chúng ta sẽ không bao giờ xa cách!”
Liễu Nguyệt Hân đã đợi ngày này quá lâu. Tiêu Hào luôn ở bên ngoài một mình.
Dù có chuyện gì xảy ra, Liễu Nguyệt Hân cũng không thể chạy đến giúp.
Vì Liễu Nguyệt Hân không thể theo kịp Tiêu Hào.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng đuổi kịp anh. Liễu Nguyệt Hân rất vui, cô hôn nhẹ lên môi Tiêu Hào.
Tiêu Hào nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng và ngọt ngào. “Nguyệt Hân, lâu nay anh đã khiến em phải khổ” “Trước đây, anh cứ nghĩ anh đã là một vị hoàng đế hùng mạnh. “Sáu năm sau, anh đã quay lại. Anh sẽ luôn ở bên em và mang một cuộc sống bình dị, hạnh phúc đến cho em” “Khi trước, anh cũng đã hứa với em: trả thù xong, hai chúng ta sẽ ở bên nhau.” “Chúng ta sẽ sinh vài đứa con và sống cuộc sống của những người bình thường” “Nhưng anh không ngờ... Sau đó quá nhiều chuyện ập đến.” Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Liễu Nguyệt Hân thấu hiểu cảnh ngộ của Tiêu Hào: “Có nhiều thứ anh không thể kiểm soát được.” “Giờ đây anh đã là hoàng đế, sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. “Có một số việc dù muốn anh không thể tránh được vì số mệnh đã sắp đặt. “Nhưng, dù tương lai có xảy ra chuyện gì, hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt” “Sống hay chết, em cũng sẽ ở cạnh anh”
Thấy Liễu Nguyệt Hân hiểu anh nhiều như vậy, Tiêu Hào rất vui.
Với tình hình hiện tại, Tiêu Hào không còn đường lui, và sẽ không bao giờ trốn thoát được.
Không chỉ mình Tiêu Hào bị truy nã, mà danh tính của bố mẹ Tiêu Hào đều rất đặc biệt.
Tiêu Hào chắc chắn sau này anh sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Anh không chỉ phải giải quyết vấn đề của riêng anh, anh còn phải giải quyết tất cả các vấn đề của bố mẹ.
Nói cách khác, cả đời này anh chẳng thể nào rời khỏi giới tu luyện. Liễu Nguyệt Hân hỏi: “Tiêu Hào, hiện giờ nhà họ Niếp muốn chống lại chúng ta. “Chúng ta nên làm gì?”
Lần này nhà họ Niếp sẽ giết hết những người xung quanh Tiêu Hào, và cả Tiêu Hào nữa. Hiện tại, chuyện này mới bắt đầu!
Tiêu Hào nói: “Đừng lo. Lần này, tạm thời anh sẽ không đi đâu.” “Liễu Kiến Phong chỉ là cửa ải đầu, chắc chắn họ đã lên sẵn những kế hoạch tiếp theo "Lần này của nhà họ Niếp đã thất bại, chắc chắn họ sẽ có kế hoạch khác" "Vậy nên anh sẽ không đi, tôi sẽ ở lại bảo vệ mọi người.
Liễu Nguyệt Hân lo lắng: “Ắt hẳn nhà họ Niếp đã chuẩn bị từ lâu rồi mới đến.” “Sau đó, rất có thể sẽ có cường giả để vương đến quyết chiến với anh" “Tiêu Hào, anh là vua cảnh Bắc, anh có thể điều động cường giả từ phương bắc tới hỗ trợ.
Tiêu Hào lắc đầu: “Đừng bao giờ làm thế. “Anh không thể liên lụy đến những người anh em các binh sĩ. “Mình anh có thể xử lý được chuyện này. và “Em yên tâm. Dù có bao nhiêu để vương đến, anh đều ứng phó được. "Lần này anh nhất định phải vạch trần âm mưu của nhà họ Niếp!” “Anh muốn nhà họ Niếp phải trả giá!
Thân phận hiện tại của Tiêu Hào là một kẻ phản quốc. Nếu động đến quân ở biên giới phía Bắc, lúc ấy anh sẽ khiến toàn bộ biên giới phía Bắc trở thành kẻ phản quốc! Lúc ấy, mọi chuyện sẽ vô cùng phức tạp. Khi ấy, rất nhiều người sẽ chết và nội bộ Kỳ Hạ sẽ vô cùng rối loạn!
Vì vậy, Tiêu Hào tuyệt đối sẽ không dụng đến quân phía bắc.
Chuyện này sẽ chỉ có mình anh giải quyết.