"Cứu tôi, cứu tôi." "A a a!" Đường Tuyết Như kêu lên thảm thiết, khuôn mặt run rẩy kịch liệt, hai chân dãy dụa, vô cùng đau khổ.
Tiêu Hào kinh ngạc vô cùng, vội vàng tiến lên, truyền khí bùng nổ đến bàn tay phải, giống như một thanh kiếm sắc bén liên lục chém xuống, cắt đi phần thịt thối rữa trên đùi Đường Tuyết Như.
Tiêu Hào đưa Đường Tuyết Như sang một bên. Đùi Đường Tuyết Như bị ăn mòn một mảng lớn, thậm chí còn lộ ra xương trắng bên trong.
Đường Tuyết Như kêu lên thảm thiết: "Tiêu Hào, tôi đã muốn giết anh, sao anh còn cứu tôi?"
Tiêu Hào không trả lời, anh giữ lại Đường Tuyết Như đương nhiên để bà ta làm nhân chứng.
Tiêu Hào điểm vào mấy huyệt vị trên người Đường Tuyết Như, máu ngừng chảy. "Bà ngủ một lúc đi." Tiêu Hào lại điểm hai cái vào người Đường Tuyết Như, Đường Tuyết Như liền hôn mê bất tỉnh. "Bột xương kịch độc ư?" Tiêu Hào xoay người, nhìn sang Trương Hồng Long: "Có phải định giết chết tôi, rồi dùng bột xương hủy thi diệt tích không?" "Phải." Trương Hồng Long nhìn đến sức mạnh ăn mòn của bột xương, đầu đầy mồ hôi lạnh: "Chỉ là chúng tôi không ngờ anh lại mạnh đến vậy."
Tiêu Hào cầm lấy chai đựng bột xương, đi về phía Trương Hong Long. "Đừng tới đây." Khóe miệng Trương Hồng Long co rút: "Tiêu Hào, tôi nói... Anh đem giao tôi cho bên chấp hành, tôi nói, tôi nhận tôi." "Đừng dùng bột xương đối phó với tôi.
Trương Hồng Long vẫn mạnh miệng, ông ta sợ chết, nhưng vì cả gia đình ông ta có thể hi sinh. Nhưng mà ông ta biết rõ bột xương đáng sợ tới mức nào, đó chính là sống không bảng chết, da thịt xương cốt trên cơ thể sẽ bị ăn mòn từng chút một. Đau thấu tâm can, cảm nhận cái chết một cách rõ ràng nhất. đen.
Tiêu Hào thu lại bột xương, chắc chắn sau này cần dùng "Tôi sẽ không để cho các người chết. Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu. "Tôi sẽ giao các người cho bên chấp hành, bắt đầu lại mọi chuyện, điều tra chuyện sáu năm về trước.
Đúng lúc này vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Bên ngoài mưa rễn gió rủ, không gian vô cùng yên lặng, tại sao lại vang lên tiếng xe cảnh sát. Tiêu Hào đi đến cửa kho hàng, nhìn thấy trời mưa to, một chiếc xe cảnh sát đang chậm rãi mở cánh. Người bước xuống từ xe cảnh sát nhanh chóng tản ra, tiếp cận về phía kho hàng.
Tiêu Hào nhìn rõ người tới, khóe miệng nhếch lên.
Cửa kho hàng mở ra, một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ bước đến.
Người phụ nữ chạy chậm, trên đầu có dinh chút nước mưa "Tiêu Hào." "Ôn Linh Anh." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Người tới đúng là Ôn Linh Anh.
Lúc này Ôn Linh Anh mặc một bộ quần áo vận động rộng thùng thình, toàn thân tràn đầy cảm giác năng động. "Tiêu Hào, tôi tìm anh thật mệt mỏi." Ôn Linh Anh đánh giá hoàn cảnh tứ phía, nhìn thấy có dấu vết đánh nhau. Lại nhìn thấy Trương Hồng Long cùng với Đường Tuyết Như bị thương nặng, cô chấn động. "Sao thế?" Tiêu Hào vô cùng ngạc nhiên: "Đêm hôm khuya khoặt lại mua rền gió hủ, cô đến tìm tôi?" "Anh nghĩ tôi muốn đến tìm anh sao?" Ôn Linh Anh liếc mắt nhìn anh, tức giận "Vợ anh đã tìm anh mấy ngày, điện thoại của anh lại tất máy bèn báo nguy “Hiện tại anh là người mất tích "Nếu không phải tôi đồng ý với vợ anh nhất định mang anh trở về thì tôi còn lười để ý anh sống chết như thế nào đấy!" Ôn Linh Anh cũng không biết phải làm sao, lần trước cô cào Tiêu Hào. Cô cảm thấy sai rồi, trong lòng tràn đầy
Nhưng mà Tiêu Hào vừa nhìn thấy cô đến lại nhớ tới tình cảnh của Ôn Linh Anh, tâm tình liền không thoải mái. "Nói vậy là có một mực đến tôi?" Tiêu Hào cười cười "Điện thoại của tôi vừa mới mở máy được nửa tiếng mà cô đã định vị được vị trí điện thoại của tôi rồi? Cô chuyên nghiệp quả đấy!"
Tiêu Hào có hai cái điện thoại, một cái không một ai có thể định vị được, một cái là điện thoại bình thường.
Ôn Linh Anh liếc nhìn Tiêu Hào, cẩn thận nói: "Nói xem, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Trương tổng của nhà họ Trương lại ở đây, khỏe còn có vết máu, vì sao người phụ nữ này lại bị thương nặng? Là anh làm sao?"
Lúc này Ôn Linh Anh mới phát hiện, hai người kia bị thương nặng, ở vị trí khác còn có vết máu, hai tay cô bắt đầu đặt ở hai bên hông. "Ôn Linh Anh, đừng lo lắng, chuyện này quả thực có liên quan đến tôi, tôi sẽ từ từ nói cho cô." Tiêu Hào chuyển hướng đề tài: "Tôi định ngày mai sẽ đến sở cảnh sát tìm cô, cô đã đến đây cũng vừa khéo. Cô phải giúp tôi đấy." lành "Vội cái Trong lòng Ôn Linh Anh có một dự cảm chẳng
Vẻ mặt Tiêu Hào chân thật: "Sáu năm trước, cô phụ trách một án mạng nhưng không điều tra rõ án mạng đấy. Sáu năm sau cô tiếp tục phụ trách án mạng này, tra ra tất cả manh mối của vụ án này." khuôn mặt Ôn Linh Anh tràn ngập sự kinh ngạc, sao đột nhiên Tiêu Hào lại nhắc đến vụ án mạng của sáu năm trước chú?
Chẳng lẽ chuyện nơi này lại có liên quan đến chuyện của sáu năm trước sao?
Ôn Linh Anh nói: "Vụ án mạng sáu năm trước của nhà họ Tiêu của anh sao?" "Phải." Tiêu Hào nói: "Cô đồng ý giúp tôi chứ?"
Án mạng này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Ôn Linh Anh, lúc đó Ôn Linh Anh mới trở thành cảnh sát, phụ trách vụ án mạng đầu tiên. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Một vụ án chấn động, cả nhà bị giết hại.
Khi đó Ôn Linh Anh chỉ là một thực tập sinh vô cùng đơn thuần, đi theo người cũ xử lý án mạng này. Cục yêu cầu kết án, sự thật rõ ràng đều là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Ôn Linh Anh kiên trì tiếp tục điều tra.
Bởi vì bố của cô là người trong cục nên sự kiên trì của cô được đồng ý, khi đó cô điều tra cùng với Liễu Nguyệt Hân. Nhưng mà cuối cùng vụ án này vẫn không điều tra rõ được, không giải quyết được gì.
Mấy năm nay Ôn Linh Anh đã rất nhiều lần nghĩ rằng sẽ lật lại bản án của nhà họ Tiêu, đáng tiếc cuối cùng kết quả điều tra chẳng có gì cả. "Tôi đồng ý." Ôn Linh Anh nghĩ lại tất cả mọi chuyện của sáu năm về trước rồi đồng ý. "Chỉ cần anh có bằng chứng, cho dù chỉ là một điểm căn cứ, vụ án mạng này tôi nhất định phải điều tra ra. Tôi nhất định sẽ tra ra manh mối." "Cảm ơn cô." Câu cảm ơn này phát ra từ tận đáy lòng Tiêu Hào: "Sáu năm trước, cô vì tôi mà không ngừng kiên trì, sáu năm sau, cô vẫn không do dự mà giúp đỡ tôi." "Ôn Linh Anh, cảm ơn cô "Thôi." Ôn Linh Anh hung hăng liếc nhìn Tiêu Hào một cái: "Không cần phải sướt mướt như vậy, ai vì anh chứ? Tôi là vị Nguyệt Hàn, hơn nữa việc điều tra phá án là chức trách của tôi"
Phần lớn trong suy nghĩ của Ôn Linh Anh là vì muốn tìm ra chân tướng, việc này đã canh cánh trong lòng cô bao nhiêu năm nay. Hiện tại Tiêu Hào muốn điều tra lại, đương nhiên cô sẽ giúp đỡ, không một chút do dự.
Tiêu Hào lôi điện thoại ra nói: "Cô hãy căn cứ vào những điều trong này mà làm." "Còn có..." Tiêu Hào nhìn sang phía của Trương Hồng Long cùng với Đường Tuyết Như: "Hai người này cô mang về thẩm vấn thật cẩn thận. "Cho dù thế nào đi nữa, cũng không được để cho hai người này bỏ chạy."
Vừa rồi đúng là Tiêu Hào đã xóa đi đoạn video kia, nhưng anh đã sớm có chuẩn bị trước.
Ôn Linh Anh xem lại toàn bộ video một lần.
Bên trong cũng không có chuyện xuất hiện sát thủ, cũng không nhắc đến nông dân, cũng không nhắc đến chuyện của nhà họ Tần ở kinh đô."
Chuyện về Ám Dạ không thể bại lộ ra ngoài, chuyện về nhà họ Tân ở kinh đô cũng vậy, Tiêu Hảo phải chậm rãi điều tra, còn không để liên lụy đến nhà họ Tần.
Phải từng bước từng bước tiến lên.
Xem video đến đoạn Trương Hồng Long cùng với Đường Tuyết Như nói muốn giết chết Tiêu Hào liền dừng. Đoạn đối thoại dài hai mươi mấy phút của bọn họ đều là chứng cứ phạm tội của những người kia.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net