Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1155: Mười ba lý do

Với thực lực và cảnh giới của Tiêu Hào muốn giết Đường Minh Tam chỉ cần một ý niệm thì Đường Minh Tam sẽ tan xương nát thịt.

Bởi vì tu vi của Đường Minh Tam quá thấp.

Mặc dù toàn thân Tiêu Hào tràn đầy sát khí, nhưng trong cơ thể anh lại không có năng lượng dao động Tiêu Hào muốn giết Đường Minh Tam nhưng trong lòng anh lại đang đấu tranh cực liệt, không muốn giết chết

Đường Minh Tam.

Hiện tại Tiêu Hào muốn làm cho rõ ràng, tại sao Đường Minh Tam lại hận mình như vậy.

Tại sao lại muốn làm việc cho thiếu chủ Tần? Tại sao lại phải làm tổn thương chính mình?

Tiêu Hào căn bản không hiểu nổi.

Tiêu Hào vẫn là gầm lên giận dữ, hai mắt đầy tơ máu: "Anh nói cho tôi biết đi, đại ca, anh nói cho tôi biết tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại muốn giết tôi?” "Anh nói cho tôi chân tướng đi!"

Tiêu Hào nhìn chằm chằm Đường Minh Tam, nghĩ đến tình cảm bao năm qua của hai người, đột nhiên nước mắt lưng tròng!

Anh đã từng đối mặt với thiên quân vạn mã, đối mặt với bao nhiêu quân địch đều chưa từng rơi một giọt lệ.

Dù cho phải chịu vết thương nặng nhất, phải chịu cực hình khổ hơn nữa cũng chưa từng rơi lệ, nhưng mà giờ phút này nước mắt của Tiêu Hào không thể khống chế được, không ngừng tuôn ra.

Đao kiếm không phải là thứ khiến con người đau khổ nhất, thứ khiến con người đau khổ nhất là tình cảm.

Bị đại ca người mà mình tin tưởng nhất phản bội, bị người mà mình quan tâm nhất phản bội, đó là điều đau đớn vô cùng, tưởng như là đau muốn chết đi vậy.

Đường Minh Tam nhắm mắt lại không nói chuyện, anh ta không muốn nói cho Tiêu Hào câu trả lời, không muốn nói gì cả, anh ta một lòng muốn chết.

Nhưng Tiêu Hào muốn biết câu trả lời, anh hỏi Đường Minh Tam hết lần này đến lần khác, nước mắt anh không ngừng rơi.

Tiêu Hào nới lỏng cổ áo của Đường Minh Tam, cả người anh mềm nhũn trên chiếc sô pha.

Anh cảm thấy toàn thân yếu đuối, cảm thấy đau khổ tột cùng. Loại đau đớn đó còn khó chịu hơn cả vạn tiễn xuyên tim.

Khóe mắt Tiêu Hào giàn giụa nước mắt, anh kiên định nhìn Đường Minh Tam nói: "Đại ca, hãy nói cho tôi biết tất cả, tôi cần biết chân tướng" "Tôi trước giờ luôn đối xử thật lòng với anh, tôi đối với anh tốt như vậy, cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều phản bội tôi, tôi cũng không dám tin là anh sẽ phản bội tôi." "Anh nói cho tôi biết đáp án, anh nói cho tôi biết tất cả đều là bất đắc dĩ, anh nói cho tôi biết anh không muốn làm như này, là có người ở đằng sau uy hiếp anh đúng không?"

Thực ra Tiểu Hào biết sự thật không phải như này,

Tiêu Hào đang tự mê hoặc, đang tự lừa dối chính mình, anh từ đầu đến cuối đều không dám chấp nhận. Bởi vì chân tưởng và hiện thực quá phũ phàng. Đường Minh Tam hít một hơi thật sâu, anh ta đột nhiên lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa.

Đường Minh Tam là người không hút thuốc, anh vừa hít một hơi liền không được mà bị sặc, ho vài cái. Đường Minh Tam vẫn tiếp tục hút thuốc.

Giờ phút này, trong lòng Đường Minh Tam cũng vô cùng đau đớn và khó chịu, nhưng anh lại đè nén tất cả xuống, trên mặt vẫn mang vẻ lãnh đạm.

Đường Minh Tam cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu như cậu đã muốn biết sự thật, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết" "Không sai, tôi muốn giết cậu. Tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu đã chết. Nửa năm trước đã chết rồi. Nếu như cậu chết rồi, cậu vẫn luôn là anh em tốt của tôi, từ đầu đến cuối đều không thay đổi" "Nhưng không ngờ tới nửa năm trước cậu lại quay trở về, còn trở lại tìm Liễu Nguyệt Hân. Từ khi cậu trở lại, tôi lại muốn diệt trừ cậu!"

Tiêu Hào nói: "Tại sao anh muốn diệt trừ tôi? Có phải bởi vì anh sớm đã biết, năm đó phóng hỏa thiêu rụi nhà tôi, việc thiêu chết cả nhà tôi là có bố anh có tham gia.

Đường Minh Tam gật đầu: "Nói không sai, bởi vì tôi sớm đã biết cậu trở về thứ nhất là vì Liễu Nguyệt Hãn, thứ hai là để báo thù" "Tôi cũng tin rằng cậu có khả năng tìm ra tất cả chân tướng và sẽ giết chết tất cả kẻ thù" "Tôi cũng không muốn trở thành kẻ thù với cậu, nhưng tôi làm sao có thể giương mắt ra nhìn cậu bức chết bố tôi!" "Tôi làm sao có thể nhìn cậu tiêu diệt nhà họ Đường của tôi?"

Tiêu Hào cuối cùng cũng đã hiểu. "Vì vậy anh vẫn luôn làm việc cho Tần thiếu chủ." "Lúc trước, Tần thiếu chủ phái vài tên sát thủ đến giúp anh, anh đã dùng những tên sát thủ này để đối phó với tôi." Đường Minh Tam nói: "Tôi vốn không muốn dùng âm mưu thủ đoạn nào đó để đối phó với cậu, nhưng tôi không có cách nào khác." "Nếu như cậu không quay trở lại báo thù, có lẽ chúng ta đã luôn là anh em, từ giây phút cậu quay trở lại báo thù đã định rằng chúng ta mãi mãi là kẻ thù rồi." "Về sau cậu tiêu diệt hết kẻ thù, cậu cũng bức chết bố tôi, cậu hại chết bố tôi." "Tôi quay đầu lại vẫn còn muốn cùng cậu xưng anh xưng em, vẫn còn muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn còn muốn đứng bên cạnh giúp đỡ cậu!" "Cậu có biết lúc đó trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ không? Cậu có biết tôi khó chịu đến mức nào không?" Tiêu Hào đương nhiên biết được nỗi đau mất đi người thân.

Khuôn mặt Tiêu Hào lạnh lùng: "Tôi tại sao phải báo thù anh là người rõ hơn ai hết, là bởi vì nhà họ Liễu, nhà họ Trương, nhà họ Chu, còn có nhà họ Đường của anh nữa..." "Bọn họ tìm cách giết bố mẹ tôi, giết tất cả người trong gia đình tôi! Các người làm việc cho Tần gia, nhằm lấy đi viên ngọc Huyết Phật của nhà họ Tiêu!" "Nhà họ Tiêu chúng tôi đã làm gì sai sao? Bố mẹ tôi với người nhà tôi đã làm gì sai sao?" “Những hạ nhân đã chết đi đã làm gì sai sao? Sai là ở các người, vì vậy tôi nhất thiết phải báo thù” "Tôi giết chết bố của anh, giết chết tất cả kẻ thù là việc tôi nên làm!"

Đường Minh Tam nói: "Cậu nói không sai, là do người chúng tôi sai, là do bố tôi sai." "Tôi biết bố tôi có tội, tôi biết bố tôi đáng chết, nhưng cậu giết bố tôi, tôi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?" "Tôi cũng biết câu oan oan tương báo bao đời, nhưng trong lòng tôi không thể bỏ xuống được đoạn thù hận này, vì vậy xin lỗi cậu. Tiêu Hào nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như anh đã muốn tôi chết như vậy, vậy tại sao sáu năm nay anh vẫn chăm sóc Liễu Nguyệt Hân?" "Tại sao sau này lại nói cho tôi biết toàn bộ âm mưu của nhà họ Tần? Tại sao lại đứng về phía tôi, giả bộ giúp tôi?" "Tất cả những việc anh làm rốt cuộc cái nào là thật?

Rốt cuộc cái nào là giả?" Đường Minh Tam lại cười, nụ cười rất chua xót và khó chịu. Trên khóe mắt cũng ngấn nước mắt: “Năm đó mọi người đều tưởng rằng cậu đã chết rồi, hơn nữa Liễu Nhớ đọc truyệ*n trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!

Nguyệt Hân lại là người phụ nữ mà cậu yêu thương nhất. "Tôi thấy Liễu Nguyệt Hân vẫn không chịu tin rằng cậu đã chết, vẫn chờ cậu trở về" "Tôi thân là anh em của cậu, tôi tất nhiên phải chăm sóc vợ của anh em tôi rồi, tôi không thể để Liễu Nguyệt Hân chịu bất cứ tổn hại nào" “Bởi vì Liễu Nguyệt Hân vẫn đợi cậu, nếu có một ngày cô ấy không đợi cậu nữa, cô ấy tìm được người mình yêu thương, lúc này nhiệm vụ của tôi cũng coi như kết thúc rồi."

Tiêu Hào nhớ lại đã xảy ra rất nhiều chuyện. Anh biết Đường Minh Tam đối với anh rất có cảm tình, hơn nữa tình cảm rất sâu đậm.

Bây giờ thì anh cũng hiểu, có một vài chuyện, Đường Minh Tam không thể tự mình quyết định được. Tiêu Hào. nhớ lại đã cùng Đường Minh Tam xảy ra rất nhiều chuyện.

Anh nói: “Tôi không hiểu, tôi vẫn không hiểu, có nhiều lúc, anh là thành tâm thành ý đối với tôi.” “Hơn nữa Liễu Nguyệt Hân ở cùng với các người, lớn lên ở Linh Trì một thời gian như vậy, nếu như anh muốn hại người bên cạnh tôi dễ như trở bàn tay, tại sao anh không làm như vậy?”

Đường Minh Tam nói: “Tôi không làm như vậy, lẽ nào cậu vẫn chưa rõ hay sao? Người tôi muốn giết là cậu, không phải người bên cạnh cậu. “Đương nhiên, tôi với Niếp Khải Tuấn hợp tác là do bất đắc dĩ” “Bởi vì đó là cơ hội duy nhất để giết cậu, tôi cũng biết người của nhà họ Niếp sẽ giết Liễu Nguyệt Hân với những người khác. “Lúc đó tôi không có cách nào khác. “Cậu không cần hỏi nữa, mau giết tôi đi!”

Đường Minh Tam một mực muốn chết.

Tiêu Hào gào lên: “Anh cho rằng tôi thật sự không dám giết anh sao?” “Đã đến lúc này rồi, anh vẫn còn bức tôi sao. sao?” “Anh thật sự cho rằng tôi không dám động thủ với anh

Đường Minh Tam hít một hơi thật sâu, lại nói. “Tình cảm giữa tôi với cậu từ nay hoàn toàn chấm dứt” “Tiêu Hào, bây giờ tôi với cậu đã không còn bất cứ quan hệ nào.” “Bây giờ tôi chỉ là kẻ thù của cậu, mau giết tôi đi!”

Đường Minh Tam nói xong những lời tuyệt tình này liền nhắm mắt.

Anh ta dựa vào sô pha, toàn thân thả lỏng, chờ Tiêu

Hào giết mình. Tiêu Hào bước qua đó, anh bước từng bước rất chậm, nội tâm của anh vô cùng phức tạp và đau khổ.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét, Tiêu Hào cảm giác như giống như ngàn vạn dặm.

Tiêu Hào cuối cùng cũng bước từng bước đến trước mặt Đường Minh Tam, Tiêu Hào bàn tay run rẩy đặt lên trên đầu Đường Minh Tam.

Tiêu Hào không muốn giết Đường Minh Tam, nhưng Tiêu Hào biết anh buộc phải động thủ.

Bởi vì giữa hai người, phát triển đến cục diện hiện tại, dường như đã triệt để không thể nào khác.

Có điều trước lúc Tiêu Hào giết Đường Minh Tam, anh vẫn muốn biết hết tất cả chân tướng, thế là Tiêu Hào liền sử dụng Di Hồn Đại Pháp.

Đường Minh Tam vô cùng kinh ngạc, anh ta muốn phản kháng, anh ta không phải sợ chết, anh ta không muốn Tiêu Hào lấy đi toàn bộ kí ức của mình.

Ngay sau đó, Tiêu Hào đánh ngất Đường Minh Tam.

Tiêu Hào đem toàn bộ kí ức của Đường Minh Tam lấy đi hết, anh muốn làm rõ tất cả mọi chuyện, rồi giết Đường Minh Tam.

Tiêu Hào ngồi trên sô pha, ngồi bên cạnh Đường Minh Tam, chậm rãi đọc tất cả ký ức của Đường Minh Tam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK