Kế hoạch ban đầu của Tiêu Hào là hoàn toàn diệt trừ nhà họ Tần. Anh kêu nhà họ Tần giao Tần thiếu chủ ra đây, người nhà họ Tần chống cự một lần, Tiêu Hào sẽ có cơ hội giết người. Nhưng Tiêu Hào không ngờ Tần thiếu chủ lại xuất hiện nhanh đến thế, gánh vác hết trách nhiệm vào người mình. Bây giờ Tiêu Hào không có cớ gì để giết người khác trong nhà họ Tần.
Tần thiếu chủ thậm chí còn thách thức nhìn Tiêu Hào: “Tôi giết mười ba người nhà họ Tiêu các cậu, tôi còn thuê người đuổi giết cậu, ám sát cậu, tiếc rằng cậu chỉ có thể giết một mình tôi thôi, không thể đụng vào người khác trong nhà họ Tần. Có phải cậu tiếc nuối lắm không? Có phải cậu cảm thấy hôm nay cậu dẫn theo đông người tới đây thì có thể trực tiếp giết chết cả nhà tôi, hủy diệt cả nhà tôi không? Tiếc rằng cậu không làm được!”
“Tiêu Hào, thân là kẻ thù của cậu, tôi rất hiểu biết cậu. Đây chính là sự khác biệt giữa người tốt và kẻ xấu. Người tốt làm việc luôn có nguyên tắc của mình, sợ đầu sợ đuôi, cũng sẽ không giết người vô tội, không có bằng chứng thì sẽ không trả thù. Còn người xấu làm việc thì không từ thủ đoạn, không theo quy tắc nào hết. Cho nên Tiêu Hào, cậu cho rằng hôm nay cậu thắng à? Cậu thua rồi!”
Tần thiếu chủ nói không sai. Đối với những người chính nghĩa của giới tu luyện, họ làm việc đều theo nguyên tắc, dựa theo bằng chứng, không bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý. Tiêu Hào có thể tìm được lý do chính đáng để giết người, ví dụ như nhà họ Tần chống đối người thi hành công vụ, vậy thì Tiêu Hào có thể giết người. Nhưng anh sẽ không vô duyên vô cớ giết người. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Thấy vẻ mặt đắc ý vênh váo của Tần thiếu chủ, Tiêu Hào không rõ người này lấy sự tự tin ở đâu ra. Cho dù hôm nay Tiêu Hào không thể diệt nhà Tân thì cũng vẫn có thể giết chết Tần thiếu chů.
“Tần thiếu chủ, tôi đã lĩnh giáo sự hèn hạ vô sỉ của anh rồi. Không ngờ anh lại hèn hạ vô sỉ đến thế, một mình gánh vác mọi tội ác, nhưng hôm nay anh chết chắc rồi. Nếu anh đã thừa nhận tội ác thì không cần Long tổ tuyên bố bằng chứng, tôi sẽ giết anh ngay bây giờ."
“Ha ha ha ha..” Tần thiếu chủ cười phá lên: “Tiêu Hào, cậu muốn giết tôi, cậu cho rằng cậu giết được tôi à? Nếu không có cách chống lại cậu, cậu cho rằng tôi sẽ đứng ở đây sao?”
Nghe vậy, Tần Lập Huân biết chắc chắn con trai mình đã có cách bảo vệ tính mạng. Người nhà họ Tần thấy tới bây giờ Tần thiếu chủ vãn tràn đầy tự tin, vẻ mặt không hề hoảng sợ thì cũng đều tin rằng Tần thiếu chủ có cách giải quyết cục diện này.
Tiêu Hào quát lạnh: “Tần thiếu chủ, tôi muốn giết anh thì không ai có thể ngăn cản. Hôm nay dù ông trời sập xuống cũng không cứu được anh!”
Long Vũ cũng lạnh lùng nói: “Tần thiếu chủ, loại người hèn hạ vô sỉ, ngang ngược như anh, làm bao nhiêu chuyện tội ác tày trời, hôm nay tôi sẽ thay mặt Long tổ đưa anh ra trước pháp luật!”
Long Vũ đã sớm không chịu được sự ngạo mạn của Tần thiếu chủ, lập tức ra lệnh: “Bắt giữ Tần thiếu chủ, chém chết ngay tại chỗ!”
Người của Long tổ hằm hằm sát khí, đang định ra tay thì Tiêu Hào bước lên, nói: “Long tổ trưởng, giao chuyện này cho tôi đi.”
Trong mắt Tiêu Hào tràn đầy sát khí, dần dần bước lại gần Tần thiếu chủ.
“Anh giết mười ba người nhà họ Tiêu của tôi, tôi sẽ chém mười ba nhát trên người anh.”
Trong tay Tiêu Hào đã sớm cầm một thanh trường đao. Đây là thanh đạo mà Tiêu Hào chuẩn bị dành riêng cho Tần thiếu chủ.
Tiêu Hào từng bước tới gần. Anh muốn dùng đạo để chém Tần thiếu chủ thành mười ba khúc, trả thù cho mười ba mạng người nhà mình.
Lúc này, Tần thiếu chủ vẫn mỉm cười, vẻ mặt không hề sợ hãi. Người nhà họ Tần đều đổ mồ hôi. Nhưng thấy nụ cười lạnh của Tần thiếu chủ, họ đều biết Tần thiếu chủ có cách hóa giải nguy cơ.
Người bên Long tổ đều hy vọng Tiêu Hào sẽ giết chết Tần thiếu chủ.
Cuối cùng Tiêu Hào cũng đi đến trước mặt Tần thiếu chủ. Anh giơ đạo lên, trên đạo không chứa bất cứ lực lượng nào. Anh muốn dùng đao bình thường chém chết Tần thiếu chủ.
Tiêu Hào đang định chém xuống thì bỗng một tiếng quát lớn truyền tới từ nơi xa: “Dừng tay lại cho ta!”
Bỗng nhiên hai người đàn ông trung niên áo xanh nhanh chóng lao tới, thoáng chốc đã đi đến trước mặt Tần thiếu chủ. Hai luồng lực lượng kinh khủng thổi quét về phía Tiêu Hào và Tần thiếu chủ. Lực lượng của người bên trái cuốn lấy thân thể của Tần thiếu chủ, kéo Tần thiếu chủ ra sau. Thoáng chốc Tần thiếu chủ đã bị đưa ra xa bảy tám mét. Lực lượng của người bên phải thì tấn công thanh đao trong tay Tiêu Hào.
Tần thiếu chủ đã được đưa ra xa bảy tám mét, nhưng trường đao trong tay Tiêu Hào không bị đánh bay, cũng không bị gãy, mà hóa giải hết lực lượng công kích. Hai lực lượng này đều là lực lượng cảnh giới Ngưng Nguyên, còn lực lượng tấn công thanh đao không phải là muốn công kích Tiêu Hào, chỉ muốn đánh nát thanh đao trong tay Tiêu Hào. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Người bên phải thấy thanh đao trong tay Tiêu Hào vẫn nguyên vẹn không hề sứt vẻ thì hơi kinh ngạc.
Sự xuất hiện của hai người này khiến mọi người chấn động. Tần Lập Huân không ngờ sẽ có hai người cảnh giới Ngưng Nguyên cứu con trai mình. Hai người này tuyệt đối không phải là người bên phe mình.
Tiêu Hào lạnh lùng nhìn lướt qua hai người: “Các ông là người của Đế Vương Khu?”
“Đúng thế! Chúng tôi là người của Đế Vương Khu.” Người trả lời Tiêu Hào không phải là hai người đàn ông trung niên áo xanh, mà là một người ở nơi xa.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía đằng sau Long tổ. Người của Long tổ lập tức nhường đường, hai người trẻ tuổi từng bước đi tới. Thấy hai người này, Tiêu Hào vô cùng khiếp sợ, thậm chí khóe miệng co giật. Rất hiếm có chuyện gì khiến Tiêu Hào kinh ngạc.
Hai người này đều mặc áo dài màu xanh, ăn diện giống như hai người đàn ông trung niên kia. Người bên trái chính là Liễu Vĩnh, còn người bên phải là Châu Thiên Bắc.
Tiêu Hào hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước kia Liễu Vĩnh bỏ mặc ông cụ ra nước ngoài, Châu Thiên Bắc của nhà họ Châu cũng rời đi. Khi đó Tiêu Hào không làm khó dễ hai người này, cho rằng hai người ra nước ngoài sẽ sống yên ổn, cho nên Tiêu Hào không đuổi tận giết tuyệt. Tiêu Hào không thể ngờ được rằng hai người lại xuất hiện ở chỗ này.
Vẻ mặt Liễu Vĩnh tràn đầy ngạo mạn. Mặc dù khí tức không mạnh lắm, nhưng bước chân vững vàng, làm như mình là nhân vật ghê gớm lắm. Châu Thiên Bắc bên cạnh mặc dù đi song song với Liễu Vĩnh, nhưng lại chậm hơn nửa bước chân. Rất rõ ràng địa vị của Châu Thiên Bắc khác hẳn với Liễu Vĩnh.
Hai người đi đến bên phía Tần thiếu chủ. Hai người đàn ông trung niên đứng hai bên cạnh Liễu Vĩnh, giống như vệ sĩ bảo vệ chủ nhân. Tiêu Hào không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có hai cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên làm thuộc hạ cho Liễu Vĩnh?