Bạch Đình Quốc đã từng nói, mặt ngọc bội của nhà họ Bạch được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt mà thành, chỉ có huyết mạch trực hệ của nhân tài nhà họ Bạch mới có tư cách sở hữu, Liễu Nguyệt Hân nhất định là có huyết mạch trực hệ của nhà họ Bạch.
Vậy chuyện năm đó mẹ của Liễu Nguyệt Hãn mang thai, lại có người vứt bỏ đứa bé, Thất Sát thân là người cao tầng của nhà họ Bạch khẳng định sẽ biết.
Tiêu Hào căn cứ vào thời gian sinh nhật của Liễu Nguyệt Hân mà nói ra thời gian cụ thể, là ở núi tuyết.
Bạch Ái Linh cảm thấy câu hỏi của Tiêu Hào ngày càng kỳ quái, cũng không hề biết chuyện này.
Thất Sát thở dài lắc đầu, im lặng không lên tiếng. "Đại sư Tiêu, tôi hơi mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Thất Sát đứng dậy, dường như trong nháy mắt già đi rất nhiều, nói: "Có chuyện gì về sau chúng ta lại nói “Nếu như đại sư Tiêu nhất định phải đào sâu tận gốc rễ, vậy coi như không cứu tôi, giết tôi đi" Vẻ mặt Thất Sát rất dứt khoát.
Tiểu Hào cảm thấy được Bạch Ái Linh quả thực không biết chuyện này, nhưng Thất Sát chắc chắn biết được nội tình.
Nhưng ông ta không nói, thà chết cũng không muốn nhắc tới.
Vậy nói rõ chuyện này có liên quan vô cùng trong đại, so với chuyện Bạch Đình Quốc cùng Quỳnh Điệp càng khó mở miệng hơn.
Tiêu Hào cũng không làm khó dễ hai người nữa, nói: “Nếu hai vị mệt mỏi vậy cứ về đi."
Tiêu Hào quyết định, trước tiên giải khai phong ấn tâm mạch của Liễu Nguyệt Hân rồi lại đi nhà họ Bạch một chuyển.
Trong lều của Thất Sát, Bạch Ái Linh an ủi Thất Sát một lúc, sắp xếp xong đêm chăn cho ông ta. “Ông Thất, chuyện của chị Quỳnh Điệp mấy năm nay không phải ông vẫn luôn muốn biết chân tướng sao?" “Tiêu Hào muốn điều tra, tại sao ông không để cho Tiêu Hào nhúng tay?"
Thất Sát liên tục thở dài: "Người chết đã dù nhiều... ông không có bất kỳ chứng cứ nào, ông làm sao tra được?" công luyện công tẩu hỏa nhập ma, người dười tay không có ai có thể dùng được, ông cũng không năng lực đi thăm dò. "Ái Linh, cháu không cần lo lắng việc này, không thể để cho Tiêu Hào điều tra" "Theo ông thấy, cháu muốn kết giao với Tiêu Hào, nhưng những việc này không thể để cho cậu ta điều tra." "Nếu không... tất cả mọi người sẽ rước họa vào thân"
Về mặt Thất Sát ngưng trọng, dặn dò Bạch Ái
Linh. "Vâng." Bạch Ái Linh hiểu rõ hoàn cảnh của Thất Sát, gật mạnh đầu: “Ông Thất, cháu biết rồi. "Được rồi ông Thất.” Bạch Ái Linh nhớ lại những lời Tiêu Hào vừa nói: “Tiêu Hào nói đứa bé bị vứt bỏ kia... thời gian này, không phải là thời gian mà năm đó gia tộc đang xảy ra chuyện sao?" “Có thể là em gái của Quỳnh Điệp vẫn còn sống hay không?"
Thất Sát nghe vậy thì kinh hãi trong lòng, sắc mặt dai bien. Thất Sát đột nhiên đứng phắt dậy bắt lấy hai vai của Bạch Ái Linh, vẻ mặt kích động: "Nếu như em gái của Quỳnh Điệp thật sự còn sống, hãy để nó yên ổn sinh sống, tránh xa nhà họ Bạch, rồi xa tất cả phân tranh. "Như vậy nó mới có thể sống hạnh phúc" "Ái Linh, chuyện này không được nói với bất kỳ ai. Chuyện này vô cùng quan trọng, Bạch Ái Linh gật đầu thật mạnh: “Ông Thất, ông nắm đau cháu" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Thất Sát buông lỏng tay ra, thở dài một hơi thật sâu, quay lại nằm trên giường.
Bạch Ái Linh cam đoan nói: “Ông Thất, ông yên tâm, chuyện này cháu sẽ không nói trước mặt bất kỳ ai, cháu cũng sẽ không nói cho Tiêu Hào bất cứ chuyện gì. “Ông Thất, ông nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Bạch Ái Linh rời khỏi lều vải, tâm tình cô ta đang vô cùng phức tạp.
Thất Sát nằm trên giường, nhớ lại rất nhiều chuyện, nước mắt như mưa.
Cuộc đối thoại của hai người đã bị Tiêu Hào nghe được toàn bộ.
Tiêu Hảo không phải người thích nghe trộm người khác nói chuyện, nhưng cảnh giới của Tiểu Hào quá mạnh, cho dù không sử dụng công lực, lực cảm giác cũng có thể bao trùm trong vòng năm thước,
Cho nên cuộc đối thoại của hai người cứ tự nhiên mà bay vào trong lỗ tại của Tiêu Hào.
Ngay cả âm thanh ca khúc trong tai nghe của
Thạch Đức Quy mà Tiêu Hào cũng có thể nghe được.
Những thanh âm này cũng sẽ không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Tiêu Hào.
Liễu Nguyệt Hân là em gái của Bạch Quỳnh Điệp, là cháu gái của Thất Sát.
Tiêu Hào nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng.
Sáng hôm sau, sau khi mọi người rời giường thì tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Ái Linh đã hồi phục rất nhiều và có thể đi lại sau khi nghỉ ngơi qua đêm.
Bạch Ái Linh đã rất ngạc nhiên trước kỹ năng chữa bệnh của Tiêu Hào. Một ngày sau, mọi người đến chân núi Bàn Long.
Điện thoại di động của Tiêu Hào cuối cùng cũng có tín hiệu, hàng chục cuộc gọi nhớ đến đề nhắc nhờ anh, và có hơn chục tin nhắn. Có một vài tin nhắn được gửi bởi Liễu Nguyệt Hãn để hỏi thăm Tiêu Hào, bảo Tiêu Hào chăm sóc bản thân mình, mỗi ngày một tin nhắn.
Có một cuộc điện thoại từ Âu Dương Thịnh và một cuộc điện thoại từ Trương Mạn.
Và một vài tin nhắn văn bản từ họ.
Bạch Đình Quốc đã xảy ra chuyện
Tiêu Hào vội vàng bước sang một bên và bấm số của Âu Dương Thịnh. "Ông nội Âu Dương, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì." "Tiêu Hào..." Âu Dương Thịnh im lặng hai giây, giọng nói yếu ớt: "Đình Quốc... và Âu Dương Sâm... đã bị giết."
Trái tim của Tiêu Hào đột nhiên nguội lạnh. "Ai đã làm?"
Âu Dương Thịnh nói: "Theo mô tả của Trương Mạn, là một người đàn ông mặc quần áo trùm đầu, và không thể nhìn rõ mặt " "Thực lực của người này, e rằng chính là một cường giả Huyền Thông, đã giết tất cả mọi người, phóng hỏa, thiêu rụi mọi thứ " "Giết Bạch inh Quốc, giết Âu Dương Sâm, giết Ôn Quốc Cường, và giết tất cả những người mà Âu Duong Sâm dua di." "May mắn là Trương Mạn đã trốn, và Khả Như cũng trốn thoát "Trương Mạn nói, trước khi Bạch Đình Quốc chết có nói vài câu với bên kia. Người bên kia là người nhà ho Bach..." Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Trong lòng Tiêu Hào đang hừng hực lửa giận.
Anh gặp người anh em tốt của mình và chữa lành vết thương, anh muốn cho Bạch Đình Quốc và con gái một cuộc sống hạnh phúc, và kết quả là...
Bạch Đình Quốc đã bị giết
Âu Dương Sâm và những người khác đều bị giết.
Kẻ sát nhân là người nhà họ Bạch!
Năm năm qua người của nhà họ Bạch không xử lý Bạch Đình Quốc, vừa lúc Tiêu Hào đang chữa trị vết thương cho Bạch Đình Quốc thì có người xuất hiện, muốn giết Bạch Đình Quốc.
Tim Tiêu Hào đột nhiên đau nhói.
Nhất định là người làm tổn thương Bạch Đình Quốc, thấy Bạch Đình Quốc đã hồi phục, sợ anh ấy trà thủ, vì vậy đã ra tay trước
Sau khi cúp điện thoại, sát khí trên người Tiêu Hào bùng nổ từ phía.
Thạch Đức Quy, Bạch Ái Linh và những người khác bên cạnh như rơi xuống vực, ai nấy đều cảm thấy khó thở, mồ hôi nhễ nhại, trên mặt đất mềm nhũn, như thể có một ngọn núi khổng lồ đang đè lên trái tim họ.
Tiêu Hào dẹp bỏ luồng sát khí và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Thất Sát và những người khác run lên vì sợ hãi,
Tiêu Hào trả lời điện thoại, chuyện gì đã xảy ra? khí tức sát ý trên người anh chính là sát khí mà cường giả Huyền Thông không thể chống lại.
Bạch Ái Linh vội vàng đi tới, hỏi: "Tiêu Hào, chuyện gì xảy ra?" “Không có gì.” Tiêu Hảo không muốn nói thêm, đi về phía trước.
Vừa đi, anh vừa bấm điện thoại gọi Trương Mạn. Trương Mạn đã khóc thảm thiết khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Hào.
Trương Mạn ổn định cảm xúc của mình, hình ảnh ba ngày trước lại hiện ra.
Đêm ấy, một đêm vắng lặng, trắng đen, gió lớn. Đoàn xe của nhà Âu Dương tới gần một khu rừng rằm, chiếc xe phía trước đột nhiên bị thủng
Ngay sau đó, một chiếc ô tô từ phía trước chạy ngàng ra giữa đường, cần đường của đoàn xe.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe, đám lửa phun ra khỏi người rồi lăn về phía chiếc xe phía trước.
Một chiếc ô tô bị cháy và phát nổ.
Bên Âu Dương Sâm có hơn hai mươi người, nhưng không ai có thể ngăn cản được người áo đen.
Sức mạnh của Bạch Đình Quốc được phục hồi, và anh ấy không phải là đối thủ của người đàn ông mặc đồ đen khi liên thủ với anh Cường.
Mọi người đang đánh nhau với người đàn ông mặc đồ đen, và chiếc xe mà Trương Mạn đang đi cũng bị đập tung lên trời, cô ta trèo ra khỏi xe và lăn xuống mương bên đường.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net