Lâm Như Tuyết khẽ thở dài và nói: "Bây giờ chỉ cần lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, nói nhận sai, sau đó sám hối ba mươi năm, tôi miễn chết cho bà."
Lục Vũ Dương cười khổ hai tiếng: “Để tôi nhận sai? Để tôi sám hối? Tất cả những gì tôi làm chỉ để cho bản thân và thành Di Thất trở nên mạnh hơn, thì tôi sai cái gì?” “Đừng có mà tỏ ra cao thâm dạy đời tôi, bà là một cường giả trong Yêu tộc cổ xưa, nhưng mấy năm qua, bà đã làm được gì cho thành Di Thất? Bà vì dân chúng làm được những gì?” “Bà nói cho tôi biết, tôi sai chỗ nào? Cho dù có giết chết các người, cũng là vì để bản thân trở nên mạnh hơn, có thể sánh ngang với Ma Đô cùng thủ đô Võ Thần.”
Từ đầu cho tới cuối Lục Vũ Dương đều không nghĩ rằng mình sai, vì bà ta cho rằng tất cả những gì mà bà đang làm chính là vì thành Di Thất.
Lâm Như Tuyết thở dài và nói: “Xem ra bà thật sự ngu muội hết thuốc chữa, đợi tới khi nào thực lực của bà có thể sánh ngang với Ma Đô và thủ đô Võ Thần, thì lúc đó họ đã tới đây hủy diệt nơi này rồi.” “Bởi ngay lúc đó, thực lực và sức mạnh của bà đã trở thành mối uy hiếp cho Ma Đô và thủ đô Võ Thần.” “Cái đạo lý đơn giản như thế mà bà vẫn không chịu hiểu sao?”
Lục Vũ Dương không can tâm gào lên: "Không lẽ tôi không làm gì cả sao? Lẽ nào tôi chỉ có thể sinh tồn dưới sự trấn áp của Ma Đô và Thủ đô Võ Thần sao?” “Nhiều năm như vậy, tôi chịu đựng đủ rồi!”
Lâm Như Tuyết nói: “Nói nhiều như thế, bà mãi không chịu hiểu, không có ai đối phó với bà, cũng chẳng có người nào uy hiếp các người, chỉ cần bà không chọc kẻ khác, người khác ắt cũng sẽ không gây rắc rối cho bà!” “Trong quy tắc của Long tổ và Đế vương Kỳ Hạ cũng nêu rõ rồi, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép xâm phạm thành Di Thất và không được làm phiền tới cuộc sống của Yêu tộc” “Ma Đô và Thủ đô Võ Thần, cũng có những luật lệ và quy định như thế, chẳng có ai đả động gì đến bà cả.” “Giữa các người, đã một ngàn năm nước sông không phạm nước giếng, chẳng có ai phỡ vỡ đi hòa bình này, mà bà, Lục Vũ Dương, những gì bà làm mấy năm gần đây chính là đang đùa với lửa!” “Còn có, tôi nói cho các người biết, phong ấn của cánh cổng Yêu giới không phải là do con người làm, mà là do chính Yêu Vương đích thân phong ấn lại. Khí tức trên người Lục Vũ Dương càng lúc càng tỏa ra mạnh hơn, cũng càng lúc càng đáng sợ hơn, “Tôi không tin, trước tới nay tôi cũng chưa hề tin vào con người, tóm lại mọi mọi thứ tôi làm đều không sai. “Muốn tôi quỳ trước mặt bà? Làm sao có thể! Muốn tôi sám hối ba mươi năm? Tôi chẳng làm sai chuyện gì cả, sao phải ăn năn sám hối!”
Ánh mắt Lâm Như Tuyết càng lúc càng lạnh nói: “Tôi không giết bà, còn cho bà một cơ hội để chuộc lỗi, nếu như bà đã không trân trọng nó, vậy thì chẳng còn cách nào khác ngoài giết chết bà” "Ha ha ha!"
Lục Vũ Dương đột nhiên lớn tiếng cười lên: “Bà giết tôi rồi toàn bộ thành Di Thất sẽ hỗn loạn, rất nhiều thế lực sẽ chém giết lẫn nhau. Không có chủ tịch mới nhất định sẽ rất khủng khiếp, rất nhiều người muốn làm chủ của thành Di Thất!”
Lâm Như Tuyết thở dài nói: “Trong những năm qua, bà đã dẫn dắt con dân của thành Di Thất hoàn toàn đi theo hướng phát triển của con người, mọi thứ trong thành Di Thất tất cả đều là môi trường hiện đại hóa, những thứ này sớm muộn gì cũng phá hoại thành Dị Thất” “Nếu bà đã chấp mê bất ngộ, hôm nay tôi sẽ giết bà, sau đó trở thành chủ nhân mới của nơi này, chỉ cần cho tôi thời gian vài năm, tôi sẽ quản lý tốt thành Dị Thất, sau đó chọn một vị chủ tịch tốt, truyền lại ngôi vị chủ tịch cho họ.
Nghe lời của mẹ mình nói, Tiêu Hào có hơi kinh ngạc, mẹ anh vậy mà lại muốn làm chủ tịch của thành Di Thất?
Lục Vũ Dương nghe thấy lời của Lâm Như Tuyết, trong mắt mang theo một ý giết chóc, tức giận nói: “Muốn giết tôi, không có dễ vậy đầu, cho dù bà có làm chủ tịch, thì chẳng có ai phục bà đâu!”
Cùng lời nói, linh khí trên người Lục Vũ Dương trở nên vô cùng đáng sợ, một đạo sức mạnh màu máu bùng phát từ đôi tay bà ta, hướng về phía Lâm Như Tuyết tấn công. Lâm Như Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động. Toàn thân bà xuất hiện những vệt máu mờ nhạt, những vệt máu này trông có vẻ chẳng có gì bất thường.
Nhưng khi những vệt máu này xuất hiện thì Lục Vũ
Dương đột nhiên dừng bước và toàn thân bỗng dưng run rẩy dữ dội.
Tiếp theo đó, cơ thể bà ta bất giác đã quỳ trên mặt đất. Đầu bà ta gục xuống, nằm rạp trên mặt đất.
Toàn thân Lục Vũ Dương run lên, bà ta giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi.
Đây là áp lực của huyết mạch, đây là uy áp của huyết mạch Hoàng tộc cổ đại.
Lâm Như Tuyết nói: “Không sai, việc tu luyện của Yêu tộc cơ bản là dựa trên sự thừa hưởng huyết mạch. “Việc tu luyện của chúng ta không cần phải dựa vào bất kỳ bí tịch nào của nhân loại cả, mà những năm qua là bà đã đi sai đường, bà vẫn luôn dẫn dắt con dân của mình sai lầm. “Bây giờ còn không mau sám hối”
Tiêu Nam có thể nhìn ra được mẹ mình, bà hoàn toàn không muốn giết Lục Vũ Dương.
Rốt cuộc thì Lục Vũ Dương là chủ tịch của thành Di Thất, bà đã cho bà ta cơ hội hết lần này tới lần khác. “Tôi không sai, một chút cũng không hề sai.
Lục Vũ Dương vẫn như cũ không chịu ăn năn hối cải, nói: “Muốn giết, thì giết đi! Lẽ nào các người muốn tôi tận mắt nhìn thấy các người ngồi vào vị trí của tôi, thống trị con dân của tôi?”
Lục Vũ Dương vẫn như cũ không nhận sai, linh khí trên người càng lúc càng mạnh, chống lại sức mạnh huyết mạch của Lâm Như Tuyết.
Bà ta thà chết chứ không muốn quỳ xuống, không muốn sám hối!
Bởi vì bà ta là chủ tịch của thành Di Thất, bà ta là vua, vua thì thà chết chứ không chịu khuất phục. “Oành” một tiếng, cuối cùng thì Lục Vũ Dương cũng đã thoát ra được, tiếp tục phóng ra một vệt máu, hướng về phía Lâm Như Tuyết muốn giết chết bà.
Tiêu Hào biết, thực lực của mẹ mình tuyệt đối dư sức giết chết Lục Vũ Dương.
Quả nhiên, khi sức mạnh của Lục Vũ Dương vừa đến trước mặt của bà, tay bà đã nhanh chóng thay đổi, dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Lục Vũ Dương.
Sau đó, nhẹ nhàng đánh một chưởng lên trán bà ta.
Toàn bộ sức mạnh của Lục Vũ Dương đều đã bị Lâm Như Tuyết phế đi.
Hai mắt, tai, mũi và miệng của Lục Vũ Dương không ngừng chảy máu, mắt bà ta chợt hiện lên một vẻ nhẹ nhõm, bà nhìn Lâm Như Tuyết “Thưa bà... Tôi biết bà là một trong những người thuộc Yêu tộc cổ xưa, bà sẽ không sát hại con dân Yêu tộc “Tôi cũng biết rằng, nếu bà ngồi vào vị trí của tôi nhất định sẽ quản lý tốt thành Di Thất” “Tôi không muốn phạm vào nguyên tắc của tổ tiên, hay phản lại huyết mạch Yêu tộc... Nhưng mà, tôi không còn cách nào khác, tôi đã nỗ lực lắm rồi... “Là Tam hoàng tử ép tôi hợp tác cùng bọn họ... đây đều là lỗi của tôi.” “Bịch” một tiếng, Lục Vũ Dương đã gục trên mặt đất.
Vào lúc Lục Vũ Dương chết đi, cuối cùng bà cũng đã nhận sai, bà đã quỳ xuống và thú tội, dùng cái chết của mình để sám hối!
Vừa nãy, bà ta chết cũng không chịu nhận lỗi, bởi vì đó là tôn nghiêm của một bậc Đế Vương, lời sám hối cuối cùng đó chính là nhận lỗi đối với hành vi sai trái của bản thân!
Tiêu Hào vội vã bước lại, ấn vào huyệt Bách Hội của Lục Vũ Dương.
Tiêu Hào lập tức sử dụng Di Hồn Đại Pháp, lấy đi tất cả những ký ức trong đầu Lục Vũ Dương. Cuối cùng Lục Vũ Dương ngã trên vũng máu.
Lâm Như Tuyết thở dài một hơi, bà đã cho Lục Vũ Dương rất nhiều cơ hội, nhưng tiếc thay bà ta không trận trọng cơ hội này mà lại chọn cái chết. Tiêu Hào đã lấy được hồi ức của Lục Vũ Dương, thời khắc này, trong lòng anh cũng rất nặng nề. “Mẹ, thật ra... Lục Vũ Dương từ lâu đã nhận lỗi trong lòng rồi.” “Hơn nữa... Lục Vũ Dương còn tu luyện một loại sức mạnh vô cùng tà ác, trở nên tẩu hỏa nhập ma, sống không được bao lâu nữa. “Lần này, bí quá hóa liều mới liều mạng đi đoạt máu của con và mẹ, một mặt là vì chữa lành vết thương bản thân, bà ta không muốn chết, vì khi chết thành Di Thất sẽ rơi vào hỗn loạn. “Bởi vì, bây giờ vẫn chưa có kẻ kế vị, vẫn chưa có ứng cử viên phù hợp “Vậy nên... bà ta thấy hai người chúng ta chưa chết, vậy thì bà ta sẽ không còn cơ hội nào nữa, sống nhiều nhất cũng sống được có mấy năm nữa, không bằng mang theo tôn nghiêm của mình cùng chết.” “Thật ra... Lục Vũ Dương vô cùng mong muốn mẹ sẽ là chủ tịch mới của thành Di Thất “Bởi vì mẹ là một trong những người thuộc Yêu tộc cổ xưa, chắc chắn có thể mang Yêu tộc đi đến vinh quang” Sau khi biết được ý nghĩ thực sự của Lục Vũ Dương, tâm trạng của hai người ngày càng nghiêm trọng. Ủng hộ team chúng *mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Trên thực tế, ngay từ đầu bà ta cùng Tam hoàng tử hợp tác mấy năm nay, Lục Vũ Dương muốn từ chỗ của Tam hoàng tử lấy một vài quyển bí tịch, để chữa lành những tổn thương do việc tẩu hỏa nhập ma gây ra.
Nhưng sau đó, Tam hoàng tử biết được bí mật này của Lục Vũ Dương, sau đó anh ta đã dùng điều này để uy hiếp và yêu cầu bà cùng anh ta hợp tác, Tam hoàng tử mấy năm này đã lấy đi rất nhiều bảo vật của thành Di Thất.
Ngoài ra Lục Vũ Dương còn làm vài vụ giao dịch với Tứ
Đại Gia Tộc ở Ma Đô, đó cũng là vì chữa trị cho bà ta, ngoài ra, cũng là vì những cái bí kíp tu luyện mạnh mẽ.
Lục Vũ Dương đã quản lý thành Di Thất trong nhiều thập kỷ qua, bà vì thành Di Thất làm rất nhiều, nhưng có nhiều chuyện, bà ta không muốn nhưng vẫn phải làm.
Lâm Như Tuyết nghĩ lại sức mạnh mà Tiêu Hào đã dùng vừa nãy, nhìn anh mà nói: “Ai đã dạy con Di Hồn Đại Pháp? Con và người của Ma Đô rất thân thuộc sao?”
Tiêu Hào nghiêm túc đáp lời bà: “Mẹ, Ma Đế của Ma Đô chính là thầy của con.
Lâm Như Tuyết nghe những lời này rất ngạc nhiên hỏi: “Con làm sao quen biết Ma Đế? Sao mà Ma Đế lại trở thành thầy của con?”
Tiêu Hào cười nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con vẫn là một trong năm vị Đế vương của Kỳ Hạ.
Tiêu Hào và mẹ mình hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, anh muốn kể cho mẹ nghe toàn bộ những chuyện đã phát sinh những chuyện gì.
Lâm Như Tuyết nói: “Mấy chuyện này, đợi sau này chúng ta rảnh rồi hẳn nói, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất chính là xử lý việc ở thành Di Thất
Lục Vũ Dương đã chết tại nơi này, thành Di Thất chưa có chủ mới.
Lâm Như Tuyết thoắt cái thay đổi, ngoại hình thay đổi nhanh chóng, chiều cao bắt đầu thấp đi, vóc dáng cũng bắt đầu béo hơn một chút, tóc dài cũng biến thành tóc ngắn, các đường nét trên mặt nhanh chóng thay đổi.
Mười giây sau, Lâm Như Tuyết đã biến thành dáng dấp của Lục Vũ Dương.
Tiếp sau đó, Lâm Như Tuyết cởi hết đồ của Lục Vũ Dương và mặc chúng vào người mình.
Mẹ thay quần áo, tất nhiên là Tiêu Hào sẽ tránh sang chỗ khác. Anh đứng chờ một bên, mẹ thay xong quần áo rồi anh mới đi qua.
Tiêu Hào nhìn thấy mẹ mình trước mặt mình giống hệt Lục Vũ Dương, bất kể là biểu cảm trong mắt hay bất cứ chi tiết nào trên khuôn mặt, đều được tạc theo khuôn giống như Lục Vũ Dương.
Tiêu Hào vô cùng kinh ngạc nói: “Mẹ à, kỹ thuật cải trang của mẹ thật sự quá xuất sắc, mạnh hơn con gấp mấy lần.
Lâm Như Tuyết giải thích: “Đây không phải là kỹ thuật cải trang bình thường, đây là một kỹ thuật biến hóa của Yêu tộc chúng ta. Biến thành bộ dạng của đối phương, tất cả mọi thứ đều phải giống hệt đối phương, không ai có thể nhận ra.
Tiêu Hào nói: “Mẹ, mẹ thật sự phải làm chủ tịch thành Di Thất sao?”