Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 798: Chính là muốn giết anh

Ninh Khinh Vân tức giận mắng: “Anh dám quấy rầy tôi ăn cơm? Còn dám lật bàn ăn của tôi?"

Ninh Khinh Vân rất tức giận, cơ hội cô ta hẹn Tiêu Hào dùng bữa thật sự rất ít, bị người khác làm phiền, bảo cô ta không tức giận sao được.

Ninh Khinh Vân bóp cổ của người thanh niên, hung hằng ném người thanh niên ra xa, người thanh niên ngã xuống đất, toàn bộ sức lực trên người đều tiêu tán, không đứng dậy nổi.

Lúc này thanh niên mới biết mình đã khiêu khích người không nên khiêu khích, sức mạnh của người phụ nữ này thật sự rất mạnh, có thể một chưởng đánh bay anh ta, vừa này còn phá vỡ lĩnh vực ngũ hành mà anh ta thi triển chỉ trong nháy mắt.

Bây giờ sức mạnh toàn thân của anh đều đã bị tiêu tán, tiếp theo đây, Ninh Khinh Vân còn đi thẳng tới trước mặt người thanh niên, một cước đạp gãy cổ của anh ta.

Cuối cùng Ninh Khinh Vân cũng giết người thanh niên đó, uy nghiêm của đế vương không phải để cho một nhân vật nhỏ bé khiêu khích.

Những người có mặt ở đây đều sửng sờ, không ai ngờ được rằng, người phụ nữ trước mặt lại có sức mạnh khủng khiếp như thế.

Không ít người đều lo lắng cho hai người trẻ tuổi này, người thanh niên kia có cảnh giới lĩnh vực đại viên mãn, thế lực phía sau anh ta chắc chắn rất lớn mạnh

Đương nhiên cũng nhiều người hiểu rõ, hai người này cũng không phải là dạng hiền lành gì, một lời không hợp thì giết người, chắc chắn phía sau cũng có kẻ chống lưng.

Sau đó, Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cùng nhau rời khỏi nhà hàng.

Sắc mặt Ninh Khinh Vân vẫn rất bất mãn, vô cùng khó chịu, tâm trạng ăn uống đều bị hủy hoại hết.

Tiêu Hào mỉm cười nói: "Đừng tức giận, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi đồng ý hôm nay cùng cô ăn cơm, ngày mai cũng cùng cô ăn cơm, chỉ cần ngày nào còn ở ma đô, mỗi ngày tôi cũng sẽ cùng cô đi ăn được không?"

Sự tức giận của Ninh Khinh Vân bị nụ cười của Tiêu

Hào làm tan biến.

Ninh Khinh Vân nói: "Được, tôi không tức giận nữa, nhưng mà vừa nãy người tôi giết, nhân vật đứng đằng sau anh ta chắc chắn sẽ tìm hai chúng ta trả thù.

Tiêu Hào nói: "Đúng vậy, cô có hơi bốc đồng rồi đó, cô nên hỏi rõ người phía sau lưng anh ta là ai, sau đó mới giết anh ta cũng không muốn "

Ninh Khinh Vân nói: "Không sao, dù sao người cũng đã giết rồi, người phía sau sớm muộn gì cũng tìm đến cửa thôi.” "Vậy đi thôi, chúng ta đi dạo trước đi, rồi mua một ít đồ ăn vặt trên đường ăn cũng không tệ, đúng không?"

Hai người đang định đi đến một quán ven đường mua gì đó ăn, vừa đi được hai ba phút thì đột nhiên có một chiếc xe ngựa lao bằng băng tới trước mặt hai người, chặn đường họ.

Rèm xe ngựa nhanh chóng được vén lên, bên trong có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi.

Giây tiếp theo, thân ảnh người đàn ông khẽ động, tốc độ di chuyển cực nhanh dường như biến thành dự ảnh, bay đến trước mặt Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân.

Khoảng cách hai bên chỉ chừng mười mét, người đánh xe ngựa là một thanh niên trạc ba mươi tuổi.

Người thanh niên nhảy khỏi xe và đến bên cạnh ông lão.

Ông lão trước mặt có râu tóc trắng tinh, khí tức kinh người, vẻ mặt hơi tức giận, trừng mắt nhìn Tiêu Hào.

Tiêu Hào cũng nhìn chằm chằm ông ta, cả kinh nói: "Ông là ông chủ mà thanh niên khi nãy nói?"

Ánh mắt ông lão như kim châm, vẫn ghim Tiêu Hào: “Có phải đệ tử của tôi bị cậu giết không?"

Tiêu Hào hỏi: "Đệ tử gì? Là người khi nãy sao?”

Ông lão nói: "Đúng vậy, chính là người khi nãy, có phải là bị cậu giết không?"

Ninh Khinh Vân lúc này tiến lên một bước nói: "Người là do tôi giết, có vấn đề gì sao?" “Đúng là ngông cuồng, trẻ tuổi không biết trời cao đất dày!” Lão nhân rất tức giận, mái tóc dài bạc trắng bị gió thổi bay, sát khí cuồn cuộn bổ nhào tới hai người!

Đối mặt với sát khí của ông lão, Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân vẫn bình tĩnh đứng yên một chỗ, và dễ dàng hóa giải đà tấn công của người kia.

Người thanh niên bên cạnh ông lão trừng mắt nhìn Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân, lạnh lùng nói: "Các người có biết chúng tôi là ai không? Trừng mắt chó mà nhìn cho kỹ xe ngựa của chúng tôi, trên đó có ký hiệu của gia tộc chúng tôi, các người ngông cuồng như thế, dám giết người của gia tộc Đông Phương?”

Gia tộc Đông Phương? Tiêu Hào nhìn ký hiệu trên xe ngựa, ký hiệu này có chút quen thuộc, nó cũng là ký hiệu trên bộ võ phục mà thanh niên số hai mặc khi tham gia bài thử luyện ở tháp Ma Thần.

Gia tộc Đông Phương vô cùng hùng mạnh và cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng Thành. Nhưng đối với Ninh Khinh Vân và Tiêu Hào, bất luận là đối phương có bối cảnh như thế nào, có thể lực như thế nào, bọn họ cũng đều không để trong mắt.

Ninh Khinh Vân nói: "Khi nãy tôi đang ăn cơm cùng bạn ở trong nhà hàng, người của gia tộc Đông Phương của các người tới gây sự, hơn nữa còn lật đổ bàn ăn của chúng tôi, quấy rầy chúng tôi ăn cơm, còn hống hách đòi giết chúng tôi, lẽ nào anh ta không đáng bị giết sao? Một người hoành hành bá đạo như vậy đáng chết lắm!" “Đúng là vô cùng hỗn xược!” Thanh niên tức giận định ra tay, nhưng đã bị lão giả tóc trắng bên cạnh ngăn lại. tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh nhất

Ông lão nói: "Cậu không phải là đối thủ của hai người bọn họ, có thể giết được đệ tử của ta, sức mạnh của hai người họ cũng không nhỏ, chí ít cũng là lĩnh vực đại viên mãn"

Ông lão lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người nói: "Các người giết đệ tử của tôi, nhất định phải một mạng đền một mạng, còn Tiêu Hào cậu khi ở trong tháp Ma Thần đã giết chết cháu trai của ta, cho nên hai người đều đáng chết"

Tiêu Hào khó hiểu hỏi: "Cháu trai của ông? Ai là cháu của ông?" Ông lão lạnh lùng nói: "Cậu giả bộ ngốc à? Cháu trai của tôi chính là số hai đã tham gia thử luyện trong tháp Ma Thần!"

Nói như vậy, Tiêu Hào cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra là như thế "Là tôi ở tháp Ma Thần đã giết cháu trai của ông, sau đó người của gia tộc Đông Phương các người đến báo thù, muốn giết tôi có đúng vậy không?" “Không sai!” Ánh mắt thanh niên tràn đầy thiện ý: “Cậu giết chết anh trai của tôi, chúng tôi đương nhiên phải báo thù

Tiêu Hào có hơi kỳ lạ, bài thử nghiệm ở tháp Ma Thần tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra bên ngoài, khi Tiêu Hào giết số hai, bây giờ chỉ có hai người chủ nhân của tháp Ma Thần biết, lẽ nào hai chủ nhân đó đã tiết lộ thông tin ra ngoài sao?

Tiêu Hào nghĩ đi nghĩ lại, không thể nào, hai người bọn họ đã biết thân phận của Tiêu Hào, cũng đã biết quan hệ giữa Tiêu Hào và hoàng thất ma đô, bọn họ cũng không dám tiết lộ bất cứ tin tức gì, huống chi là những chuyện này. Họ tiết lộ ra ngoài thì có lợi ích gì chứ? Lẽ nào tháp Ma Thần có nhân viên công tác khác hay sao?

Thật ra, Tiêu Hào đã đoán sai, bởi vì những thành viên quan trọng của gia tộc Đông Phương đều có bùa hộ mệnh, khi họ chết, bùa hộ mệnh sẽ cảnh báo, và khi đó một mặt ngọc bội khác tương ứng với bùa hộ mệnh sẽ vỡ ra, xuất hiện cảnh tượng khi họ chết. Đây cũng là vì muốn bảo đảm thành viên trong gia tộc sau khi bị người khác giết hại, sẽ được người của gia tộc lập tức tìm được hung thủ.

Không quan trọng là ai đã tiết lộ nó, Tiêu Hào nói: "Bài thử nghiệm ở tháp Ma Thần chính là đánh giá năng lực, cho dù bị người ta giết cũng không thể truy cứu báo thù được, quy định này lẽ nào gia tộc Đông Phương các người không biết sao?"

Ông lão lạnh lùng nói: "Tôi đương nhiên biết quy tắc này, cho nên hôm nay tôi đến đây không phải là muốn trả thù cho cháu trai, tôi đến đây đơn giản chỉ là muốn giết câu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK