Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người khác khó mà tin được, khó có thể tiếp thu.
Ninh Khinh Vân và Tiêu Hào cảm thấy hai người kia thực sự là không biết gì cả. Trước đây, hai người Võ Thần và Kim Quang dùng người nhà ra uy hiếp nhưng hai người họ thật sự không biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà của họ bị giết chết. Ninh Khinh Vân đã hiểu, bấy giờ anh cả đang mưu tính một chuyện vô cùng đáng sợ.
Kế hoạch mà mấy năm nay anh ấy mưu tính đều không để cho con trai biết, thế cho nên cho dù kẻ thù có bắt con trai của họ lại cũng chẳng có ích gì.
Ninh Khinh Vân nói: "Tôi cứu hai người ra trước đã, chuyện sau này thì để sau này nói đi." Đại hoàng tử nói: "Không có tác dụng gì đâu, không cần cứu hai người chúng tôi, xương bả vai của chúng tôi bị khoá lại rồi. Hơn nữa còn có một nguồn sức mạnh thần bí nào đó trong cơ thể đã khoá chặt kinh mạch của chúng tôi, nếu lấy đi những xiềng xích này thì kinh mạch của chúng tôi sẽ đứt đoạn, chết ngay tức thì.
Nhị hoàng tử cũng nói: "Đúng đấy, hai người Võ Thần và Kim Quang căn bản không muốn buông tha cho hai người chúng tôi, bọn họ bắt chúng tôi lại tàn nhẫn dày vò. Vấn đề hai người đó hỏi giống y như của hai người thế nhưng hai người chúng tôi thật sự không biết gì cả. Chúng tôi sống không qua nổi sáng ngày mai, cho nên mong hai vị cho chúng tôi một sự giải thoát đi! Chúng tôi không muốn chịu hành hạ nữa!"
Hai người Ninh Khinh Vân và Tiêu Hào bắt đầu kiểm tra xiềng xích trên người hai bọn họ, quả nhiên như lời họ nói. Xiềng xích không những khoá chặt xương bả vai của hai người họ lại mà còn khoá luôn cả kinh mạch của bọn họ nữa.
Nếu như lấy xích sắt ra thì hai người họ sẽ đứt kinh mạch mà chết, kiểu chết này cực kỳ tàn nhẫn.
Ninh Khinh Vân liếc mắt nhìn Tiêu Hào, nói: "Tôi dùng tốc độ cực nhanh lấy xích sắt trên người bọn họ xuống sau đó anh có thể dùng sức mạnh khôi phục của mình để chữa thương cho họ không?"
Tiêu Hào suy nghĩ một chút nói: "Đương nhiên là tôi có thể khôi phục thương thế cho họ nhưng mà vì vết thương của bọn họ thực sự quá nặng nên sau khi được chữa trị thì bọn họ sẽ rơi vào hôn mê. Ngoài ra thì, nếu chúng ta muốn đưa theo hai người đang hôn mê ra khỏi đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì." Mang theo hai vị hoàng tử rời khỏi nhà tù này không phải việc gì khó, rời khỏi Hoàng thành này cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề là, nếu hai người Võ Thần và Kim Quang biết hai vị hoàng tử bị người khác đưa đi thì chắc chắn sẽ dốc toàn lực truy sát.
Nếu muốn rời khỏi thủ đô Võ Thần thì chỉ có thể giết thẳng một đường qua trạm kiểm soát mà thôi.
Ninh Khinh Vân nói: "Cứ cứu hai người họ trước đi rồi hằng nói, với thực lực của chúng ta, đưa thêm hai người họ ra ngoài cũng không phải là việc gì khó, cùng lắm thì giết thêm mấy người thôi mà.
Hai vị hoàng tử sau khi nghe có người muốn cứu mình thì vô cùng bất ngờ.
Đại hoàng tử nói: "Hai vị các hạ, rất cảm ơn lòng tốt của các vị nhưng mà nếu muốn cứu chúng tôi thì sẽ gây nguy hiểm cho hai vị. Cho dù có đưa chúng tôi đến đâu thì người của thủ đô Võ Thần cũng sẽ liều giết không tha. Nếu như hai vị đưa chúng tôi tới Ma đô thì nó sẽ trở thành cơ hội có lợi nhất để thủ đô Võ Thần tấn công Ma đô. Vậy nên hai anh em chúng tôi chết rồi thì thôi, chúng tôi cũng không muốn mang lại phiền phức cho người khác, nhất là đối với người thân của chúng tôi."
Đại hoàng tử vừa nói vừa hết sức chuyên chú mà nhìn Ninh Khinh Vân, anh ta biết Ninh Khinh Vân là người thân của anh ta, có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Nhị hoàng tử cũng nói: "Hai người các vị không cần tốn công cứu chúng tôi đầu, nếu như bố chúng tôi thật sự ác độc như vậy, thật sự làm ra nhiều chuyện xấu như vậy thì hãy để chúng tôi chuộc tội cho bố đi. Hơn nữa, người nhà chúng tôi đều đã chết hết, hai anh em chúng tôi cũng không muốn sống tiếp nữa, bây giờ chỉ cầu mong được giải thoát thôi." "Nếu như hai vị thật sự có lòng, vậy thì mong hai vị có thể cứu đứa con gái còn sống của tôi ra ngoài!" Đại hoàng tử quay đầu nhìn nhị hoàng tử, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ý của em là...Mỹ Dao còn sống?"
Nhị hoàng tử nói: "Đương nhiên rồi, hôm đó khi xảy ra chuyện, Mỹ Dao không ở trong nhà thế nên em lập tức dùng nhẫn truyền âm liên lạc với Mỹ Dao để con bé tìm một nơi trốn đi." "Em không muốn con bé liên lạc với bất kỳ người thân nào cho nên bảo con bé trốn vào vùng đất hoang vắng ở bên ngọn núi phía tây, dẫu sao bên đó cũng không có ai."
Ninh Khinh Vân nói: "Tôi sẽ cứu Mỹ Dao và cứu cả hai người ra ngoài, bây giờ hai người đi theo chúng tôi đi." Ninh Khinh Vân vừa nói vừa đi tới phía sau đại hoàng tử dự định chặt đứt xích sắt phía sau anh ta.
Đại hoàng tử vội vàng nói: "Không cần, tôi cầu xin hai người, đừng cứu chúng tôi, người thân của chúng tôi đã chết hết rồi, chúng tôi cũng sẽ chết theo bọn họ. Tôi không thể bảo vệ được bọn họ thì sống còn có ý nghĩa gì? Tôi thực sự không muốn làm liên luỵ đến hai người, hãy để tôi được ra đi thanh thản, được không?"
Nhị hoàng tử cũng nói: "Hai vị ân nhân, tấm lòng của hai vị chúng tôi đã hiểu được, chúng tôi thực sự không muốn trước khi chết còn mang lại phiền phức cho hai vị. Nếu như hai vị ân nhân thực sự muốn cứu chúng tôi thì chỉ bằng một chưởng đánh chết chúng tôi luôn đi, để chúng tôi có thể được giải thoát, được không?" Cập nhật n*hanh nhất trên tamlinh247.net
Vẻ mặt đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều trông rất dứt khoát, bọn họ đã quyết tâm muốn chết rồi. Ninh Khinh Vân thấy như vậy thì cũng buông tay, không cứu hai người họ nữa.
Hai người đại hoàng tử và nhị hoàng tử thật sự không muốn sống tiếp nữa, lúc trước họ tận mắt nhìn thấy người thân trong nhà chết ngay trước mắt mình. Bây giờ họ cũng không muốn tham sống sợ chết nữa, càng không muốn làm liên luỵ đến người khác.
Ninh Khinh Vân từng nghĩ tới việc cưỡng ép đưa hai người họ ra ngoài thế nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ. Bởi vì hai người họ thật sự đã không còn ý muốn sống tiếp, bọn họ muốn chết để đoàn tụ với gia đình mình nơi chín suối.
Đến mức mà ngay cả nhị hoàng tử cũng không muốn rời đi, anh ta cũng không còn cách nào khác, anh ta muốn đi cùng anh cả của mình, muốn xuống dưới tụ họp với vợ và đứa con đầu của mình.
Quan trọng hơn là, nhị hoàng tử sợ nếu hai người trước mắt cứu bọn họ ra thì sẽ không cách nào cứu được con gái mình nữa. Thế nên cơ hội sống sót này đương nhiên anh ta sẽ đưa cho con gái mình.
Ninh Khinh Vân nói: "Nói cho tôi biết vị trí cụ thể của Mỹ Dao, tôi sẽ đưa con bé rời khỏi thủ đô Võ Thần"
Nhị hoàng tử nói: "Mỹ Dao đang ở mảnh đất hoang phía Tây, bên đó có một hang núi, khi bé Mỹ Dao có đến đó mấy lần, con bé chắc sẽ nhớ kỹ nơi đó. Hy vọng sau khi hai người đón được Mỹ Dao về sẽ chăm sóc con bé thật tốt, đây chính là nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của tôi."
Ninh Khinh Vân gật đầu mấy lần, nói: "Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Mỹ Dao trở về" Ninh Khinh Vân kéo cánh tay Tiêu Hào, nói: "Chúng ta đi thôi"
Tiêu Hào bắt ngược lại cánh tay của Ninh Khinh Vân, hỏi: "Lẽ nào chúng ta thực sự cứ đi như thế sao? Không đưa hai người họ rời đi sao?"
Tiêu Hào cũng đang suy nghĩ, nếu đã tới đây rồi, đã xông vào nhà tù rồi, không làm thì thôi đã làm thì làm cho chót đưa hai người ra ngoài, dù sao đến lúc đó xông qua trạm kiểm soát cũng không phải là việc gì khó.
Bởi vì đại hoàng tử và nhị hoàng tử căn bản cũng không biết âm mưu của bố họ.
Hơn nữa những năm gần đây, hai vị hoàng tử này không tranh quyền thế, cũng không có làm ra việc gì có hại với thủ đô Võ Thần, mọi chuyện đều là do bố họ và tam hoàng tử làm, hai vị hoàng tử này không có liên quan gì cả.
Ninh Khinh Vân lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ đã chết tâm rồi, cho nên cứ mặc bọn họ đi, chúng ta đưa Mỹ Dao rời đi là được rồi."