Đó là lí do tại sao quản lí lại trốn đi. Nhân viên trong cửa tiệm thấy Đàm Nguyễn Bá đến cũng đều muốn núp vào đâu đấy để ông ta không để ý đến mình.
Tiếc là họ không thể núp đi đầu được khi đang trong giờ làm việc. Quản lí có thể kiếm cớ chuồn mất nhưng họ sao có thể chứ.
Tiêu Hào thấy cả quản lí và nhân viên trong tiệm đều tỏ ra rất sợ hãi, còn nghe được Hạ Tử Thanh bảo tên Đàm Nguyễn Bá này không phải tốt đẹp gì.
Tiêu Hào lại muốn xem xem người này có thể làm được gì. Anh và Liệt Diễm còn có Hạ Tử Thanh ba người bước thẳng ra khỏi cửa tiệm vũ khí
Họ nhìn ba người đang đứng trên phố. Liệt Diễm bên cạnh thấy ông chủ béo kia, không khỏi nhếch miệng hai cái, cố nén cười trong lòng.
Nhưng cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa rồi cười phá lên ha ha. “Ha ha ha ha!"Liệt Diễm cười không ngừng được. Anh ta nhìn chằm chằm vào ông chủ rồi nói: "Sao ông lại đến nữa rồi? Không phải vừa nãy mới đi sao? Đi rồi thì đừng có xuất hiện nữa. Tôi cứ nhìn thấy ông là lại không nhịn được. Ngại quá, ngại quá!”
Ông chủ béo lửa giận bốc lên nhưng vẫn không lên tiếng.
Đàm Nguyên Bá đánh giá ba người một lượt. Thấy Liệt Diễm cứ cười mãi không ngừng, trên mặt lộ vẻ tức giận nhàn nhạt. "Cậu cứ cười đi, tôi cho cậu thời gian cười thỏa thích, một chút nữa muốn khóc cũng không được đầu.
Liệt Diễm vẫn cứ cười, vừa cười vừa nói: "Cái gì mà tôi không khóc được cơ? Vậy ông thử xem, tôi xem ông có bản lĩnh gì.”
Đàm Nguyễn Bá thấy đối phương quá ngang tàng liền cau mày lại. Anh ta ở kinh thành nhiều năm, rất ít người dám nói kiểu này trước mặt anh.
Trừ phi là mấy cường giả của bốn gia tộc còn lại, cũng chỉ dám cho hắn mấy lời khuyên và ý kiến chứ cũng không dám khiêu khích ngay trước mặt.
Đàm Nguyễn Bá nói với người trung niên bên cạnh: "Sư phụ, tên này quá kiêu ngạo. Xin sư phụ hãy xé nát cái mồm thối của hắn ra để hắn cả đời không bao giờ mở mồm được nữa.
Người đến xem vây quanh bốn phía. Mọi người cũng không ngờ rằng lại có người dám khiêu khích giễu cợt ngay trước mặt Đàm Nguyên Bá.
Họ còn biết rằng người đàn ông trung niên bên cạnh
Đàm Nguyễn Bá là sư phụ của hắn.
Tu vi của người này đã đạt tới cảnh giới Dương Thần từ lâu, là cường giả nằm trong mười người mạnh nhất cả kinh thành.
Ông ta gật nhẹ, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Liệt Diễm: "Ta không bao giờ giết người không có tên họ. Bảo tên tuổi ra rồi quỳ xuống nhận chết đi.
Thấy ông ta ngang ngược như vậy, Liệt Diễm nhe răng ra nhưng vẫn cố nén ý cười trong lòng.
Rồi đáp trả lại bằng chính lời ông ta nói vừa nãy: "Ta cũng không bao giờ giết người không có tên họ nên là người cũng báo tên tuổi ra đi.” "Láo xược. Từ xưa tới nay chưa có ai dám nói chuyện trước mặt ta như vậy!"Ông ta giận tím mặt, trước tiếp ra tay luôn.
Thân hình ông ta chợt lóe lên, tốc độ nhanh đến mức kinh người.
Chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt Liệt Diễm, trong tay ông ta xuất hiện một tia chớp màu tím, uy lực của tia chớp này gần như xé nát không gian trước mặt.
Ngay sau đó tia chớp đã ở ngay trên đỉnh đầu Liệt Diễm. Những người đến xem đều hoảng hốt vì họ biết rằng một khi người đàn ông này đã ra tay thì chàng trai trước mặt này chết là cái chắc.
Liệt Diễm cũng hành động ngay lập tức.
Tay phải của Liệt Diệm bắt ngay lấy tia chớp, gần như là "tay không tuốt kiếm”.
Nhưng tay Liệt Diễm lại không hề có bất kì dao động nào. Đám người đang hóng hớt đều cho rằng Liệt Diễm điên rồi.
Thế mà giây sau Liệt Diễm không hề hấn gì. Đầu anh ta cũng không bị tia chớp chém cho nổ tung.
Tia chớp màu tím bị Liệt Diễm bắt được kêu “bịch"một tiếng sau đó đã bị sức mạnh của Liệt Diễm bóp nát.
Rồi Liệt Diễm lại đánh một cú mạnh lên mặt người đàn ông.
Ông ta hoàn toàn không tránh kịp, bắn ra xa hơn mười thước, nằm trên đất cách đó không xa.
Cảnh tượng đột nhiên chìm vào im lặng, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi người đàn ông trung niên hiển nhiên có thể giết chết Liệt Diễm nhưng Liệt Diễm không hề hấn gì.
Điều khiến người đến hóng hớt càng thêm khó hiểu chính là chàng trai trước mặt này đang ở cảnh giới nào?
Thậm chí tay không cầm vũ khí gì cả mà lại có thể nghiền nát tia chớp màu tím đáng sợ thành từng mảnh, đánh bay cả người đàn ông trung niên kia.
Ai cũng không tin nổi vào mắt và không thể lý giải nổi.
Mà thân thể chàng trai không may mảy dao động. Không ai có thể đoán được rốt cuộc anh ta đã đạt đến cảnh giới nào.
Người đàn ông trung niên chậm rãi lật người, khỏe miệng chảy ra một vệt máu. Ông ta híp mắt quan sát kỹ Liệt Diễm: "Ta thật xem thường ngài rồi. Thật không ngờ ngài đúng là giấu tài" "Nhưng theo ta thấy thì vừa nãy tốc độ của ngài quá nhanh nên giành phần thắng chứ thực lực không mạnh lắm." "Bây giờ ta sẽ cho ngài thấy sức mạnh thực sự của ta. Không phải ngài muốn biết ta là ai sao? Bây giờ ta sẽ cho ngài biết ta là ai. "Ta là cường giả thứ tám của kinh thành: Nhất kiếm phong hầu Dương Quân. Cập nhật nh*anh nhất trên tamlinh247.net
Dương Quân đang đợi tới khi đối phương biết đến danh hiệu của mình thì sẽ sợ đến mức run rẩy mà cầu hắn xin tha.
Nhưng Dương Quân vừa dứt lời thì ba tên mặt người kia không có biểu hiện gì. Vẫn bình tĩnh như mới nãy. "Dương Quân phải không? Nhất kiếm phong hầu nhỉ?"Liệt Diễm cười nói: "Tên mi nghe cũng hay phết ấy. Nhất kiểm phong hầu không phải rất lợi hại sao? Nhưng ta chưa bao giờ nghe đến cái tên này cả.” "Vậy thì bây giờ ra tay đi. Xuất cái chiều Nhất kiếm phong hầu của mi ấy để ta xem thử mi lợi hại đến đâu.”
Đúng là Liệt Diễm chưa nghe đến người này bao giờ cả vì anh ta có phải người của thủ đô Võ Thần đầu.
Những lời này rơi vào tay Dương Quân khiến ông ta tức điên lên. Đây đúng là đang khiêu khích công khai ông ta đây mà, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
Đàm Nguyễn Bá giây phút này cũng đang lửa giận ngút trời. Hắn không ngờ đối phương quá lợi hại, một cước đánh bay sư phụ của hắn.
Nhưng Đàm Nguyễn Bá tin rằng là do vừa nãy sư phụ của hắn quá sơ ý nên mới để đối phương được lợi như vậy. "Sư phụ, người nhất định phải dạy cho tên thổi tha này một bài học! Xé nát miệng hắn, đánh gãy chân hắn, để cả đời này hắn biến thành một tên vừa cầm vừa què!”
Khuôn mặt Đàm Nguyên Bá đầy vẻ tàn độc mong chờ sư phụ hắn biển Liệt Diễm thành một tên tàn phế.
Dương Quân làm một động tác, tay phải ông ta liền xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm này vẫn luôn giấu bên hông.
Chỉ khi đối phó với cường giả vô cùng lợi hại uy hiếp đến ông ta thì ông ta mới sử dụng tuyệt chiêu
Vậy mà lúc này cái tên trước mặt kia lại muốn ông ta chết, còn nói muốn lĩnh giáo tuyệt chiêu Nhất kiếm phong hầu của ông ta.
Nếu đối phương đã muốn thì Dương Quân sẽ cho hắn toại nguyện. Dương Quân nhớ lại ban nãy đối phương đánh cho hắn một cước bay đi, rốt cuộc là mình quá sơ ý hay là do đối phương áp chế được sức mạnh của mình?
Vì vậy bây giờ Dương Quân không dám xem thường nữa.
Ảnh mắt Dương lạnh lẽo nhìn chằm chằm Liệt Diễm: "Nếu cậu đã muốn nếm thử Nhất kiếm phong hầu của tôi thì tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi. Chiêu này là chiêu mạnh nhất của tôi, lực sát thương vô cùng lớn. Một khi tôi đã xuất chiêu thì cậu chỉ còn đường chết mà thôi."