Chương 45: Người giàu nhất thành Nam Tương
Tiêu Hào không trả lời, anh nắm chặt tay và bắt đầu ra
Tốc độ của anh thay đổi từ chậm đến nhanh, từ đơn đòn. giản đến phức tạp, cực kỳ phóng khoáng và mạnh mẽ.
Những bước đi dưới chân và nắm đấm trên tay anh phối hợp với nhau không chê vào đâu được, anh vừa tấn công vừa phòng thủ.
Tiêu Hào đánh theo ý mình mà không theo những động tác cố định và độc đáo của Long quyền. Anh đánh một quyền lại một quyền.
Mới nhìn thì thấy các chiêu thức của anh thật lộn xộn nhưng đến cuối cùng, tất cả các chiêu thức ấy đều hòa làm một với nhau.
Cô gái nhìn hoa cả mắt, đôi mắt nhỏ sáng rực lên: “Thật giỏi quá, thật sự là quá giỏi.
Ông cụ nhìn thấy thì vô cùng kích động, trong lòng ông ta cực kỳ chấn động.
Ngay sau đó, Tiêu Hào thay đổi động tác lần nữa. Một dòng khí được hình thành từ nằm đấm và chuyển động theo từng bước chân của anh.
Bất cứ nơi nào mà dòng khí đi đến, cỏ và những chiếc lá rụng trên mặt đất đều bị nó cắt đứt.
Ông cụ và cô gái nhìn mà thấy choáng váng. Liễu Nguyệt Hân cũng vô cùng khiếp sợ.
Sau khi đánh xong bài quyền, Tiêu Hào thu tay về. Cô gái nhìn Tiêu Hào, khuôn mặt cô ta tràn đầy sự Ing bái.
Bây giờ cô ta mới biết Tiêu Hào giỏi như vậy.
Tuy nhiên, cô gái chỉ nhìn thấy dáng vẻ phóng khoáng và những cú đấm Long quyền cực kỳ mạnh mẽ của Tiêu Hào
Còn ông cụ lại thấy được sự tuyệt diệu trong từng chiêu thức của Tiêu Hào.
Đó là một trình độ cấp cao, chỉ khi thấu hiểu hết tất cả các chiêu thức của Long quyền, tự do thu vào và phát ra dòng khí thì mới có thể đánh được một bài quyền tuyệt vời đến vậy.
Hữu hình trở thành vô hình.
Cảm giác đó rất kỳ diệu, nó là một loại thuộc về ý chí của con người. Vừa rồi tinh thần của ông cụ tập trung hoàn toàn vào kỹ thuật của Tiêu Hào.
Khi ông cụ tỉnh táo lại, ông nhìn trên mặt đất, những chỗ mà dòng khí của Tiêu Hào đi đến giống như bị dao cắt, cả một vùng rộng lớn đều bị cắt đứt.
Sức mạnh này chắc chắn có thể cắt đứt đầu của một con người.
Nếu Tiêu Hào sử dụng bài quyền này để đấu với cháu gái của ông ta, cháu gái của ông ta chắc chắn sẽ bị cắt thành từng mảnh.
Anh ta có thể phát huy ra sức mạnh của Long quyền một cách khủng bố như vậy mà còn không thở gấp một chút nào, chứng tỏ anh ta còn không dùng hết sức.
Người thanh niên này chắc chắn có vị trí rất cao ở Bắc Cảnh. Anh ta có thể là nhân vật quan trọng của tổ chức Long.
Ông cụ càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương, lòng bàn tay của ông toát ra mồ hôi, ông ta vội vàng tiến lên, chào với tư thế tiêu chuẩn của quân đội: “Tôi là Âu Dương Thịnh, đây là cháu gái của tôi, Âu Dương Chanh Kỳ, xin hỏi ngài tên là gì?”
Tiêu Hào thấy ông cụ chào với tư thế của quân đội, anh lập tức chào lại và giới thiệu: “Tôi là Tiêu Hào, đây là vợ của tôi, Liễu Nguyệt Hân. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Âu Dương Thịnh nhìn tư thế tiêu chuẩn theo quân đội của Tiêu Hào thì chắc chắn rằng Tiêu Hào đã từng là một người lính. “Ngài là Âu Dương Thịnh ư, ngài... ngài chính là người giàu nhất thành Nam Tương... Liễu Nguyệt Hân kinh ngạc kêu lên khi nghe thấy cái tên này.
Âu Dương Thịnh gật đầu.
Vẻ mặt của Liễu Nguyệt Hân thay đổi, cô vô cùng khẩn trương.
Cô không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được người giàu nhất thành Nam Tương.
Nhưng Tiêu Hào lại trông bình tĩnh như chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
Gia tộc Âu Dương là gia tộc đứng đầu ở thành Nam Tương. Họ là chủ của thành Nam Tương
Người tên Âu Dương Thịnh này rất ít giao lưu với bên ngoài và cũng hiếm khi xuất hiện trên báo. Thậm chí hình ảnh của ông ta cũng không tìm thấy được trên các phương tiện truyền thông.
Ông cụ trước mắt này là huyền thoại của thành Nam Tương. Ông ta khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng và rồi trở thành người giàu nhất. “Tiêu Hào? Liễu Nguyệt Hân?” Âu Dương Chanh Kỳ cảm thấy hai cái tên này nghe rất quen tai. Hình như cô ta đã thấy ở trên tin tức gần đây và đó có thể là một số tin tức tiêu cực.
Cô lập tức lấy điện thoại ra, mở tiêu đề, lướt xem và lập tức tìm thấy thông tin và hình ảnh của hai người.
Tiêu Hào là tội phạm cưỡng hiếp? Là đồ bỏ đi? Hơn nữa anh ta còn bị cho cắm sừng!
Lương Thiếu Thu giúp đỡ nhà họ Liễu bởi vì muốn ở bên cạnh Nguyệt Hàn!
Âu Dương Chanh Kỳ nhìn tin tức mà hoa cả mắt, cô ta vô cùng kinh ngạc. Gần đây, những tin tức này đều đứng ở vị trí đầu tiên trên mỗi trang tạp chí lớn.
Tất cả đều là tin tức tiêu cực về Tiêu Hào và Nguyệt Như!
Ban nãy, khi thấy Tiêu Hào đánh Long quyền, Âu Dương Chanh Kỳ vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái anh. Nhưng sau khi nhìn thấy những tin tức này, hình ảnh của anh trong lòng cô đã xuống dốc không phanh.
Kẻ cặn bã, cặn bã, cặn bã như vậy sao có thể đánh Long quyền được?
Vẻ mặt Âu Dương Thịnh tràn đầy sự kính trọng, ông nói với Tiêu Hào: “Cậu Tiêu, con trai cả của tôi ở Bắc Cảnh, Chanh Kỳ là con gái của cậu ấy cho nên con bé cũng học Long quyền. “Con trai cả của tôi cũng đã luyện Long quyền đến trình độ nhất định, nhưng nếu so sánh với anh Tiêu thì thật sự là như trời với đất.” "Không biết rằng .... Tôi có thể kết bạn với anh Tiêu được không?”
Tiêu Hào lập tức từ chối: “Tôi không cần kết bạn với ông. Tôi biết trước đây ông cũng là một người lính nên muốn nhắc nhở ông vài câu, ông đừng uống thuốc bổ khí nữa.” “Không có việc gì làm thì ngồi thiền, có thể dạy cho cháu gái Long quyền nhưng đừng cố gắng đi luyện nó” “Tôi còn có việc phải làm, không làm phiền ông nữa. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiêu Hào nói xong, anh lập tức nắm tay Liễu Nguyệt Hân và rời đi. “Tiêu Hào, anh ứng lại cho tôi.” Âu Dương Chanh Kỳ tức giận chặn đường Tiêu Hào.
Người này cũng chỉ được cái đánh quyền tốt mà thôi, ông nội muốn kết bạn với anh ta, vậy mà anh ta còn không biết điều. Âu Dương Chanh Kỳ cực kỳ tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Hào thờ ơ: “Cô Âu Dương, cô có gì muốn dạy cho tôi sao?”
Âu Dương Chanh Kỳ nói: “Anh biết ông nội của tôi là ai không?” “Ông nội của tôi là người giàu nhất thành Nam Tương. Chúng tôi là người của gia tộc Âu Dương.
Tiêu Hào lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
Âu Dương Chanh Kỳ thấy thái độ của Tiêu Hào như vậy thì càng tức giận. Rốt cuộc anh ta là ai mà lại không quan tâm đến người giàu nhất thành Nam Tương? Chẳng lẽ người này là một tên ngốc ư? “Anh dám không lễ phép với ông nội của tôi.” Âu Dương Chanh Kỳ vô cùng tức giận.
Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Vậy thì có vấn đề gì không?” Liễu Nguyệt Hân thấy thái độ của Tiêu Hào như vậy, khuôn mặt cô tái nhợt.
Trong lòng Âu Dương Thịnh hoảng hốt. Là người giàu nhất thành Nam Tương, ông ta đã quen nhìn người nên biết Tiêu Hào không phải người đơn giản, ông vội vàng nói: “Cậu Tiêu, Chanh Kỳ còn nhỏ nên không hiểu biết, xin cậu Tiêu đừng mắng con bé. “Cậu Tiêu cứ tự nhiên."
Âu Dương Chanh Kỳ còn muốn nói nữa nhưng bị Âu Dương Thịnh kéo tay lại. Ông trừng mắt nhìn cô
Tiêu Hào và Nguyệt Hân rời đi.
Trong lòng của Liễu Nguyệt Hân rất loạn, sau khi đã đi xa, cô nói: “Tiêu Hào, anh... anh điên rồi ư?” “Âu Dương Thịnh là người giàu nhất thành Nam
Tương. Tất cả mọi người ở thành Nam Tương đều muốn làm quen với Âu Dương Thịnh. Bây giờ, ông ta muốn kết bạn với anh, vậy mà anh lại từ chối?" “Anh có biết rằng nếu kết bạn với Âu Dương Thịnh thì sau này có thể tự do thoải mái hành động ở thành Nam Tương không?" “Vậy mà anh còn không lễ phép với Âu Dương Thịnh như thế.”
Ở trong lòng Liễu Nguyệt Hân, Âu Dương Thịnh là ông vua của thành Nam Tương.
Nếu như là sáu năm trước, Tiêu Hào là cậu chủ của Thương hội Tiêu gia, gặp được một nhân vật lớn như Âu Dương Thịnh thì đúng là sẽ muốn kết bạn với ông ta.
Nhưng mà bây giờ, Tiêu Hào là vua của Kỳ Hạ, anh không cần chủ động kết bạn với bất cứ ai.
Tiêu Hào mỉm cười: "Âu Dương Thịnh không sống được lâu nữa, kết bạn với ông ta không có ý nghĩa gì lắm. “Anh nói linh tinh gì vậy?” Liễu Nguyệt Hân trợn tròn mắt, ngứa răng vì tức giận. “Anh là một bác sĩ thiên tài, nhìn một cái là biết, Âu Dương Thịnh chỉ còn sống được tối đa là ba tháng thôi” “Quỷ mới tin anh, chắc chắn bệnh cũ của anh lại tái phát nên mới nói vớ vẩn như thế này.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net