Tiêu Hào trong mắt xuất hiện sát ý: “Võ Thần, Kim Quang nếu hai người cố chấp khai chiến, tôi không ngại bắt hai người lại. Nếu thủ đô Võ Thần không có Võ Thần, không có Kim Quang cũng không có Đế Vương hoàng triều, mọi người nghĩ xem thủ đô Võ Thần sẽ như thế nào?”
Câu nói này của Tiêu Hào khiến mọi người có mặt ở đây biến sắc. Tiêu Hào đại diện Viêm đế, lời anh nói đang áp chế thủ đô Võ Thần.
Võ Thần phẫn nộ: “Nam đế, lời anh vừa nói là ý của anh hay ý của Viên đế? Anh sẽ phụ trách toàn bộ những lời anh nói chứ?”
Tiêu Hào nói với Võ Thần và Kim Quang: “Ý của tôi rất rõ ràng, tôi không muốn các anh khai chiến, các anh hãy lập tức ngừng chiến. Về phía Ma Đô tôi sẽ thuyết phục Ma đế ngừng chiến"
Đối diện với sự áp chế của Tiêu Hào, Võ Thần và Kim Quang chỉ có thể cắn răng cắn lợi. Hai người biết dù họ có liên thủ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Hào.
Võ Thần hét lớn: “Nam để, anh đừng ép tôi, tôi nói cho anh biết anh còn ép tôi thì đừng trách tôi trở mặt vô tình. Giọng nói của Tiêu Hào lạnh lẽo như băng tuyết nghìn năm: “Võ Thần, không phải tôi đang ép anh, tôi đang tránh một cuộc chiến tranh, tôi đang cứu hành triệu thậm chí là hàng trăm triệu người.” “Võ Thần, Kim Quang chỉ cần hai người đồng ý với tôi không phát động chiến tranh, ký hiệp định hoà bình với Ma Đô mười năm, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho hai người.
Đây là hạ sách nhưng Tiêu hào buộc phải làm mới có thể ngăn hai bên nổ ra chiến tranh.
Tiêu Hào biết anh tự mình đưa ra quyết định như vậy sẽ không thể giải thích với Viêm đế, chỉ có thể bị tước bỏ vị trí Đế Vương hoặc tiếp nhận trừng phạt nghiêm trọng.
Tiêu Hào đã nghĩ kỹ, bất luận Viêm để trừng phạt như thế nào anh cũng sẽ chấp nhận. Võ Thần lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Nam đế, anh thực sự quá đáng. Anh muốn chúng tôi ký hiệp ước hoà bình với
Ma Đô là điều không thể, thủ đô Võ Thần và Ma Đô luôn trong trạng thái đối địch, không thể hoà bình được. “Hơn nữa sự việc lần này nghiêm trọng như vậy, Ma Đô xúc phạm thủ đô Võ Thần bao nhiêu năm, anh trai của Ma để đột nhập vào thủ đô Võ Thần, còn trở thành Đế Vương của hoàng triều. Trong thời gian đó đã hại chết bao nhiêu cường giả của thủ đô Võ Thần, lập ra bao nhiêu âm mưu. “Lẽ nào lại bắt thủ đô Võ Thần cúi đầu ký hiệp định hòa bình với Ma Đô? Thật nực cười.
Tiêu hào thở dài: “Tôi sẽ để Ma Đô bồi thường tổn thất cho thủ đô Võ Thần, các anh hay ra điều kiện, chỉ cần Ma Đô có thể làm tôi đều đáp ứng các anh. "Ha ha ha"
Võ Thần giận giữ: “Nam đế, lời anh nói thật nực cười. Anh để Ma Đô bồi thường tổn thất gì cho chúng tôi? Ma Đô bồi thường được không?” “Hơn hai mươi năm nay, Đế Vương hoàng triều hại chết bao nhiêu người của thủ đô Võ Thần, anh biết không? khiến thủ đô Võ Thần tổn thất bao nhiêu anh biết không?” “Theo điều tra sơ bộ, số người bị Đế Vương hoàng triều giết chết lên đến hàng tỷ người, số tiền lấy từ quốc khổ là một con số kinh thiên động địa. Xin hỏi Tiêu hào anh để Ma Đô bồi thường như thế nào? Hơn nữa Đế Vương hoàng triều đã giết chết đối thủ cạnh tranh Đế Vương hoàng triều với anh ta, nghĩa là Ninh Ngã Hành đã giết chết Đế Vương hoàng triều thực sự” “Bây giờ tôi muốn Ma để tự sát trước mặt tôi, muốn hoàng tộc đều chết hết, như vậy Ma Đô có đồng ý không? Toàn bộ tiền trong ngân khố bồi thường cho chúng tôi Ma để có đồng ý không? Nếu Ma Đô chấp nhận những điều kiện này tôi hoàn toàn có thể chấp nhận kí hiệp ước hoà bình”
Những người ở đây đều không biết Ninh Ngã Hành đã hại chết nhiều người, lấy đi ngân khố của thủ đô Võ Thần nhiều như vậy.
Những gì Ninh Ngã Hành đã làm trong những năm qua có thể nói là điên cuồng. Cập nhật chươn*g mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Lúc này bầu không khí trầm mặc sắp nổ tung.
Ma để sao có thể tự sát, hoàng tộc Ma Đô sao có thể tự sát, ngân khố cũng không thể giao hết cho thủ đô Võ Thần được.
Tiêu Hào nói: “Võ Thần, Kim Quang tôi có thể nói cho hai người biết, mọi kế hoạch của Ninh Ngã Hành, Ma để không hề biết, hoàng tộc Ma Đô càng không biết. Nếu đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Ma Đô là không công bằng. Các anh phải tin tôi, mọi việc Ninh Ngã Hành đã làm đều là vì người khác chứ không phải vì Ma Đô. “Nói cách khác, đằng sau Ninh Ngã Hành còn tồn tại một thứ đáng sợ hơn, mục đích của sự tồn tại này chính là kích động chiến tranh giữa ba Khu của chúng ta. Những gì Tiêu Hào nói đều là sự thật, đáng tiếc chỉ Ninh Khinh Vân biết sự thật này, những người khác hoàn toàn không tin. "Ha ha ha."
Võ Thần cười lớn: “Nam đế, để bảo vệ Ma Đô và người phụ nữ bên cạnh anh mà lời anh nói càng ngày càng lố bich." “Đế Vương hoàng triều là anh trai của Ma đế, sao Ma để lại không biết? Ngân khố của thủ đô Võ Thần không cánh mà bay hoàng tộc Ma Đô lẽ nào lại không biết?” “Nếu không biết thì số tiền này đã đi đâu? Ninh Ngã
Hành ăn hết rồi à? Nếu Ma để không biết sao lại bí mật lên vào ngục cứu cháu gái của Ninh Ngã Hành?” “Anh nói một câu không biết là có thể giải quyết vấn đề à? Nực cười. “Nam để tôi quen anh lâu như vậy, trước tôi luôn coi anh là bạn nhưng hình như anh không coi tôi là bạn, tôi quá thất vọng về anh.
Tiêu Hào càng muốn giải thích đối phương lại càng không tin.
Tình hình hiện tại rất bất lợi cho Tiêu Hào. Nếu tiếp tục cứng rắn thì anh phải dùng vũ lực buộc Võ Thần và Kim Quang ký hiệp ước hoà bình.
Trong mắt Tiêu Hào toả ra sát khí: “Võ Thần, Kim Quang tôi cho hai người cơ hội cuối cùng, hãy cùng ký hiệp ước hoà bình. Nếu các anh không ký, tôi sẽ dùng vũ lực, lúc đó chẳng ai đẹp mặt cả."