Liễu Vĩnh nhìn Tần thiếu chủ cười nói: “Tần thiếu chủ, anh không sao chứ?”
Tần thiếu chủ cảm kích vô cùng, nói: “Cảm ơn cậu Liễu đã đến đây giúp đỡ."
Liễu Vĩnh cười nói: “Tần thiếu chủ đừng khách sáo. Chúng ta đều là người một nhà.”
Tần Lập Huân và cao tầng của nhà họ Tần cũng lần lượt hành lễ với Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh rất thích cảm giác cao quý hơn người này.
Trước kia, Liễu Vĩnh chỉ là một nhân vật nhỏ bé của một gia tộc hạng ba ở thành Danh Nam. Khi đó anh ta bị Lương Thiếu Kiệt chèn ép, bị Tiêu Hào làm nhục, bị đánh gãy chân, bị mọi người nhục nhã, bị Tiêu Hào cướp mất mọi thứ! Mà giờ đây anh ta là nhân vật có máu mặt của Đế Vương Khu! Ngay cả gia chủ của bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng phải khúm núm cúi chào mình! Trước kia Liễu Vĩnh là một tên vô danh tiểu tốt, còn Liễu Vĩnh bây giờ cứ như hoàng đế cao cao tại thượng! Mời đọc truyện trên Truyện App
Cảm nhận được ánh mắt tôn kính của người nhà họ Tần, Liễu Vĩnh vô cùng hài lòng. Sau khi khách sáo một phen với người nhà họ Tần, Liễu Vĩnh mới đi đến trước mặt Tiêu Hào, thái độ từ trên cao nhìn xuống.
“Thì ra là em rể. Cậu cũng ở đây à? Đã lâu không gặp, em rể lợi hại quá nhỉ, còn gây sự ở nhà họ Tần cơ đấy. Tiếc rằng có anh họ ở đây, cậu không thể đụng vào ai được đâu. Cậu muốn giết Tần thiếu chủ, cậu giết nổi không?”
Tiêu Hào muốn giết Tần thiếu chủ chắc chắn là sẽ giết được. Có điều lúc này Tiêu Hào rất tò mò về Liễu Vĩnh. Thấy thái độ ngạo mạn của Liễu Vĩnh, hoàn toàn không thèm để mắt tới người của Long tổ, hiển nhiên Liễu Vĩnh đã dựa vào thế gia lớn của Đế Vương Khu.
Tiêu Hào thản nhiên nói: “Liễu Vĩnh, đúng là xa cách ba ngày nhìn với cặp mắt khác xưa. Xem ra anh với hai người sau lưng anh đều là người của Đế Vương Khu nhỉ?”
Liễu Vĩnh nâng cằm lên, thái độ từ trên cao nhìn xuống: “Tiêu Hào, tôi nói cho cậu nghe, tôi long trọng tuyên bố với cậu, tôi là Liễu Vĩnh, người của khu nam Đế Vương Khu. Tôi cũng không ngờ khu nam của Đế Vương Khu cũng có nhà họ Liễu, hơn nữa nhà họ Liễu này có cùng nguồn cội với nhà họ Liễu của chúng ta. Trong người tôi chứa dòng máu của nhà họ Liễu ở Đế Vương Khu, cho nên tôi đã tới Đế Vương Khu nhận tổ quy tông. Tiêu Hào, tôi nói cho cậu biết, thân phận của tôi rất cao quý, cậu không thể trêu vào được đâu. Hôm nay có tôi ở đây, cậu không thể đụng vào một sợi tóc gáy của Tần thiếu chủ!”
Tiêu Hào càng tò mò, tại sao Liễu Vĩnh và Tần thiếu chủ lại thân thiết như thế? Chẳng lẽ việc anh ta tới Đế Vương Khu có liên quan tới Tần thiếu chủ? Tiêu Hào phải biết rõ ràng thế lực đứng sau lưng Liễu Vĩnh là gì.
Tiêu Hào hỏi: “Liễu Vĩnh, trước kia anh với Châu Thiên Bắc ra nước ngoài, tại sao giờ lại tới Đế Vương Khu?”
Châu Thiên Bắc nói: “Đều nhờ có Tần thiếu chủ giúp đỡ. Là Tần thiếu chủ phát hiện khu nam của Đế Vương Khu cũng có một nhà họ Liễu, phát hiện nhà họ Liễu hùng mạnh này có cùng nguồn cội với nhà họ Liễu của Liễu Vĩnh. Mà nhà họ Liễu ở Đế Vương Khu cũng đang tìm kiếm tộc nhân và huyết thống thất lạc từ nhiều năm trước. Sau khi biết chuyện này, Tần thiếu chủ đã tìm Liễu Vĩnh, đứng ra môi giới cho hai bên, giúp Liễu Vĩnh nhận tổ quy tông. Tôi với Liễu
Vĩnh là anh em, cũng gia nhập vào nhà họ Liễu Đế Vương Khu. Tiêu Hào, anh không ngờ đúng không? Bây giờ dù anh giỏi giang đến mấy, dù thân phận của anh cao đến mấy thì trong mắt tôi với Liễu Vĩnh, anh chẳng là cái thá gì hết! Muốn giết Tần thiếu chủ thì phải hỏi xem hai người chúng tôi có đồng ý hay không!” Châu Thiên Bắc khinh miệt nhìn Tiêu Hào.
Thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của hai người này, Tiêu Hào cảm thấy buồn cười. Tạm thời cho tụi nó vênh váo trước đi, lát nữa tụi nó muốn khóc cũng không kịp!
Long Vũ lại không chịu được sự cuồng vọng của hai người này, vẻ mặt giận dữ: “Hai người các cậu là người của Đế Vương Khu thì đã sao? Chẳng lẽ người của Đế Vương Khu thì có thể biết lỗi còn phạm pháp? Tần thiếu chủ đã thừa nhận mọi tội ác, dù thân phận của các người cao quý đến mấy thì cũng không thể ngăn cản Long tổ chúng tôi chấp pháp.”
Long tổ nói không sai. Chỉ cần bằng chứng vô cùng xác thực thì có thể trị tội đối phương, cho dù là người của Đế Vương Khu cũng không thể can ngăn.
“Ha ha ha ha!” Liễu Vĩnh cười phá lên: “Tổ trưởng Long tổ đúng không? Bây giờ anh còn chưa hiểu rõ tình hình à? Anh không biết nhà họ Liễu chúng tôi ở Đế Vương Khu lớn mạnh cỡ nào đúng không? Vậy tôi hỏi anh, anh đã từng nghe nói tới Đế Vương Đặc Xá Lệnh bao giờ chưa?”
“Cậu nói gì cơ?” Long Vũ cả kinh: “Đế Vương Đặc Xá Lệnh?”
“Đúng thế!” Liễu Vĩnh hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Long Vũ, lại khẳng định: “Chính là Đế Vương Đặc Xá Lệnh”
Nghe thấy năm chữ Đế Vương Đặc Xá Lệnh từ trong miệng Liễu Vĩnh, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ. Người sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh chắc chắn có liên hệ với đế vương cao cao tại thượng trong truyền thuyết. Bất kể là người của Long tổ hay người nhà họ Tần, nghe thấy năm chữ này đều không nhịn được bàn tán xôn xao.
“Ôi trời ơi! Cậu ta có được Đế Vương Đặc Xá Lệnh kìa! Nghe đồn chỉ có những gia tộc lập công lớn thì mới có Đế Vương Đặc Xá Lệnh! Nghe nói đó là lệnh đặc xá do chính để vương ban cho các gia tộc đó!” Mời đọc truyện trên Truyện App
“Đúng thế. Sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh thì dù người của gia tộc đó phạm phải tộc ác tày trời cỡ nào cũng sẽ được đặc xá mọi hình phạt.”
“Hơn nữa Đế Vương Đặc Xá Lệnh còn có thể đặc xá cho những người liên quan tới gia tộc đó, ví dụ như bạn bè người thân.”
“Hơn nữa tôi nghe nói Đế Vương Đặc Xá Lệnh có thể dùng chín lần, có thể đặc xá cho chín người, đương nhiên Đế Vương Đặc Xá Lệnh chỉ đặc xá riêng cho cá nhân.”
“Không ngờ nhà họ Liễu Đế Vương Khu lại sở hữu Đế Vương Đặc Xá Lệnh.” Những người này đều không am hiểu về Đế Vương Khu, họ cũng chỉ nghe nói Đế Vương Đặc Xá Lệnh có quyền uy tuyệt đối. Long Vũ cũng không biết gì về Đế Vương Khu. Anh ta rất khó tin: “Liễu Vĩnh, Đế Vương Đặc Xá Lệnh không phải là người bình thường có thể sở hữu. Cậu đừng vội nói hươu nói vượn!”
"Nói hươu nói vượn ư? Anh cho rằng chuyện như vậy mà tôi dám nói hươu nói vượn hả?” Liễu Vĩnh khinh thường liếc Long Vũ: “Hôm nay tôi sẽ cho mọi người kiến thức Đế Vương Đặc Xá Lệnh!”
Liễu Vĩnh lấy một chiếc hộp ngọc màu đỏ trong túi xách, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hộp ngọc đó. Rất nhiều người đều nín thở, thầm nghĩ trong hộp ngọc đó thực sự có Đế Vương Đặc Xá Lệnh sao?
Liễu Vĩnh rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người. Anh ta thích trở thành tâm điểm của mọi người. Anh ta mới tới Đế Vương Khu không lâu, cao thủ trong Đế Vương Khu nhiều như mây. Mặc dù Liễu Vĩnh có thân phận cao quý, nhưng thực lực của anh ta quá thấp, chỉ mới cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
Liễu Vĩnh mở hộp ngọc ra, trong hộp là một tấm kim bài. Trên kim bàn có chữ “XÁ” rất lớn, trong góc thẻ điêu khắc chữ ký của đế vương. Đó là chữ ký của đế vương phương bắc!