Ngay lúc Trần Bắc Huyền định giết Liễu Nguyệt Hân,trên không trung truyền tới một giọng nói gầm lên giận dữ: “Tên khốn, cậu còn dám ra tay với con dâu tôi!”
Đột nhiên, từ trên giáng xuống một chưởng. Đánh thẳng về phía Trần Bắc Huyền, một chưởng này nặng như một ngọn núi lớn vậy!
Trong phạm vi mấy kilet bao phủ một mùi khủng bố, một chưởng này còn chưa rơi xuống thì tay của Trần
Bắc Huyền đã không cử động nổi nữa.
Toàn thân anh ta cứng đờ, bị một luồng sức mạnh vô hình trấn áp lại.
Một giây sau, một chưởng kia đã giáng xuống, rơi thẳng xuống lưng của Trần Bắc Huyền.
Trần Bắc Huyền giống như con diều bị đứt dây bay vọt đi, cứ bay đến cả trăm mét rồi đập vào một tảng đá lớn thì mới ngừng lại.
Trần Bắc Huyền không ngừng nôn ra máu, nửa thân dưới của anh ta đã mất do bị đánh một chưởng nổ tung thành một màn sương máu.
Trần Bắc Huyền lúc này chỉ còn lại đầu và nửa thân trên, còn hai cánh tay đang nằm trên đất, từ phần eo trở xuống đều đã bị phế bỏ rồi.
Nhưng Trần Bắc Huyền vẫn chưa chết, anh ta là cảnh giới Đế Vương.
Cho dù là vậy, chỉ cần qua mấy phút nữa, cũng sẽ chết thôi. Trần Bắc Huyền kêu gào thảm thiết vô cùng đau đớn, những người có mặt tại đấy đều bị kinh hãi. Mà lúc này, hai người xuất hiện trước mặt Liễu Nguyện
Hân.
Người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng, bề ngoài trông hao hao giống Tiêu Hào, xem ra khoảng bốn năm mươi tuổi.
Người đàn bà thì dung mạo xinh đẹp, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy linh khí.
Hai người đều mặc cả thân đồ màu trắng, tư thế oai phong, cực kỳ phóng khoáng.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông Liễu Nguyệt Hân gọi lên: “Chú Tiêu Kình.”
Liễu Nguyệt Hân vừa nhìn liền nhận ra ngay người đàn ông này chính là bố của Tiêu Hào.
Tiêu Kình trong ấn tượng của cô vẫn trẻ như trước, dường như trẻ hơn cả ngày trước.
Tiêu Hào sớm đã nói cho Liễu Nguyệt Hân biết chuyện xảy ra ở thành phố Di Thất và thành phố Tội Ác
Cho nên Liễu Nguyệt Hân sớm đã biết bố của Tiêu Hào vẫn còn sống.
Tiêu Kình nhìn Liễu Nguyệt Hân cười rồi nói: “Con nên gọi là gì?” rồi!” Liễu Nguyệt Hân vội vàng gọi rằng: “Con từng gặp bố
Liễu Nguyệt Hân nhìn người phụ nữ bên cạnh Tiêu Kình, người phụ nữ này lại không phải mẹ của Tiêu Hào.
Bởi vì lúc này mẹ của Tiêu Hào đang dùng thuật biến hình, là diện mạo của Chủ tịch thành phố Di Thất.
Liễu Nguyệt Hân cũng đã hiểu ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau cũng hiểu ra, giờ không phải là lúc để nhận người quen.
Liễu Nguyệt Hân không ngờ rằng bố mẹ của Tiêu Hào sẽ xuất hiện ở đây, cô vô cùng cảm động, cô cũng biết bố mẹ của Tiêu Hào đều là Đế Vương rất mạnh!
Tiêu Hào nhìn thấy bố mẹ tới hét lớn lên: “Bố, ngài Chủ tịch thành phố.
Vì bố của Tiêu Hào đã để lộ thân phận, mẹ của Tiêu Hào không tiện để lộ thân phận, nếu không bị gia tộc Phượng Hoàng tìm ra thì sẽ phiền toái.
Tiêu Kình cười rồi nói: “Con trai yên tâm đi, bố đến rồi, ở đây cứ để bố lo, bố của con sẽ giết hết tất cả những tên khốn ở đây.”
Lúc này Đại đế Đông Hoàng, Đế Vương Tây độc còn có Ngũ Hành Tôn Giả, mấy người này đều vô cùng kinh hãi. Bọn họ thấy lại có hai vị Đế Vương đến, hơn nữa một trong số đó lại là bố của Tiêu Hào!
Mà Đại đế Đông Hoàng nhận ra, người đàn bà này là chủ tịch thành phố Di Thất
Thành phố Di Thất là di tích của Yêu tộc, bên trong toàn bộ đều là Yêu tộc, bọn họ cũng không ngờ tới người của thành phố Di Thất giờ cũng đứng về phía Tiêu Hào!
Bóng dáng của Tiêu Kình thoắt vụt đến trước mặt Trần
Bắc Huyền.
Tiêu Kình trừng mắt ác độc nhìn Trần Bắc Huyền: “Cậu hết lần này đến lần khác muốn giết con trai tôi, giờ cậu còn muốn giết con dâu tôi, tên khốn kiếp nhà cậu!” “Tôi sẽ từ từ dày vò cậu tới chết, để cậu biết hậu quả của việc muốn hãm hại con trai tôi!”
Trần Bắc Huyền hét lớn vô cùng đau đớn: “Bố mẹ của Tiêu Hào chẳng phải đã chết cách đây nhiều năm rồi sao?” “Sao bố của Tiêu Hào vẫn còn sống?” “Tại sao ông ấy lại là Đế Vương, rốt cuộc chuyện này là sao?!” Cường giả ở Đế Vương khu bên này không một ai biết chuyện này là sao.
Vừa nãy một chiêu đã đánh phế được Trần Bắc Huyền. Đại Đế Đông Hoàng và Đế Vương Tây Độc kinh sợ không thôi.
Tiêu Kình lạnh lùng nói: “Con trai tôi mất khoảng ba đến bốn năm để một người bình thường trở thành Nhất
Đại Đế Vương! “Gien của con trai tôi mạnh như thế, bố của nó sao có thể là người bình thường được." “Đã rất nhiều năm, tôi luôn ẩn náu ở một nơi khác, không hề lộ diện” “Không ngờ một lũ khốn các người lại bắt nạt con trai tôi, bây giờ lão đây tới rồi, kẻ nào đụng tới con trai tôi, tôi giết chết hắn!”
Tiêu Kình vô cùng bá đạo, tay trái của ông ấy nắm lấy đỉnh đầu Trần Bắc Huyền, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đi vào trong não của Trần Bắc Huyền.
Đột nhiên, Tiêu Kình lấy được một vài thông tin từ trong não của Trần Bắc Huyền, cực kỳ kinh ngạc.
Ông ấy nói: “Trần bắc Huyền trận chiến giữa Ma Đô và Bắc Cảnh lại do cậu gây rối từ bên trong! "Là cậu đã giết vợ của Viêm Đế, còn vu oan cho người của Ma Đô!”
Tiêu Kình đang xâm nhập vào kí ức của Trần Bắc Huyền, mà Trần Bắc Huyền giờ vẫn còn đang tỉnh táo.
Anh ta rất kinh hãi: “Đừng đừng mà, mau giết tôi đi, cầu xin ông hãy giết tôi đi!”
Trần Bắc Huyền muốn tự sát, bất luận thế nào Trần Bắc Huyền cũng không thể để Tiêu Kình lấy đi kí ức của anh ta, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tiêu Kình tức giận: “Cậu muốn chết không dễ vậy đâu!”
Tiêu Kình thấy Trần Bắc Huyền muốn tự sát.
Tuy anh ta đã mất phần thân dưới, nhưng Trần bắc Huyền vẫn đủ sức mạnh để tự sát, nhưng Tiêu Kình sẽ không cho anh ta cơ hội.
Tiêu Kình gầm lên giận dữ: “Trần Bắc Huyền, cậu có thể chết, nhưng cậu phải nói ra toàn bộ âm mưu năm ấy!” “Nói ra nguyên nhân chính gây nên cuộc chiến giữa Ma Đô và Bắc Cảnh, đừng đổ oan cho con trai tôi, cũng đừng đổ oan cho Ma Đế!” tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh nhất
Mà đúng vào lúc này, Đại Đế Đông Hoàng và Đế Vương Tây Độc đã ra tay, hai người ra tay giết Tiêu Kình.
Đại Đế Đông Hoàng dùng chuông Đông Hoàng úp về phía Tiêu Kình, sức mạnh vô cùng kinh khủng này đã úp hai người Tiêu Kình và Trần Bắc Huyền vào trong đó.
Hận phải giết chết Tiêu Kình, còn phải giết cả Trần Bắc Huyền.
Có những chuyện không thể nói ra.
Những bí mật này một khi nói ra, sẽ gây nên đại loạn cả Đế Vương khu, gây nên chấn động cả Kỳ Hạ.
Chiếc chuông Đông Hoàng khủng bố nhốt hai người ở trong đó, chuông Đông Hoàng bộc phát ra sức mạnh màu vàng vô tận.
Mà Tiêu Kình hừ lạnh, hai tay biến hóa pháp quyết, một luồng sức mạnh kỳ diệu trong tay của ông ấy phát ra tấn công cả tứ phía. “Đoàng đoàng!"
Trong tiếng nổ, chiếc chuông Đông Hoàng bị nổ thành mảnh vụn.
Bóng dáng của Tiêu Kình thoắt biển, một tay bóp chặt cổ Đại đế Đông Hoàng.
Cách xa đến mười mét, trong nháy mắt đã tới nơi.
Năng lượng phòng thủ của Đại đế Đông Hoàng, toàn bộ sức mạnh đã bị Tiêu kình phá vỡ hết.
Cảnh giới Đế vương hàng đầu đối phó với những Đế vương tầm thường này với một chiêu là có thể giết chết.
Tiều Kinh nắm chặt cổ Đại đế Đông Hoàng, nhấc Đại
Vương Đông hoàng lên bằng một tay, trên người Đại đế
Đông Hoàng đang nổ bùm bụp. Huyết mạnh của anh ta đang nổ, hơn ba trăm huyệt vị trên người từng cái một đang nổ, thậm chí đan điền của anh ta cũng bắt đầu nổ tung.
Sức mạnh và sức sống của anh ta đồng thời nhanh chóng cạn kiệt, kí ức của anh ta cũng bắt đầu bị Tiêu Kình lấy đi.
Đế Vương Tây Độc vô cùng kinh hãi, sức mạnh bóng tối vô hạn đánh hướng về phía Tiêu Kình.
Đế Vương Tây Độc muốn cứu Đại Đế Đông Hoàng, mà chính vào lúc này, mẹ của Tiêu Hào Lâm Như Tuyết xông tới.
Lâm Như Tuyết đánh Đế Vương Tây Độc một chưởng, Đế Vương Tây Độc phản ứng rất nhanh.
Thanh kiếm dài màu đen trong tay biến thành hàng ngàn thanh kiếm ảo ảnh đánh về phía Lâm Như Tuyết.
Nhưng Lâm Như Tuyết cười lạnh nhạt, bà ấy không hề sử dụng bất cứ vũ khí gì, một chưởng mạnh mẽ đánh lại sức mạnh bóng tối kia.
Sức mạnh bóng tối liền giống như thủy tinh, nổ bùm bụp thành những mảnh vỡ xuống đất rồi biến mất.
Một giây sau, Lâm Như Tuyết đến phía sau Đế Vương Tây độc, đánh một chưởng sau tim anh ta, rầm một tiếng
Đế Vương Tây Độc bị đánh ngã xuống đất.
Anh ta không hề bị đánh bay, mà trực tiếp ngã trên mặt đất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn sâu bảy đến tám mét.
Lâm Như Tuyết nhảy xuống hố, Đế Vương Tây độc còn chưa bò lên.
Lâm Như Tuyết đạp chân lên cổ Đế Vương Tây độc, đạp mạnh một phát gãy cổ Đế Vương Tây độc.
Lâm Như Tuyết ra tay thuần thục gọn gàng, vô cùng ác độc, không cho Đế Vương Tây Độc bất kỳ cơ hội nào đã giết chết anh ta rồi.