Nước Lạc Mễ vẫn luôn là bá chủ, sở dĩ nước Thái Dương có thể trở thành nước đứng thứ hai là bởi vì nước Thái Dương phụ thuộc vào nước Lạc Mễ, có được lực lượng và công pháp cường đại.
Với lại nước Lạc Mễ vẫn luôn chuyển lực lượng vào cho nước Thái Dương, nếu không nhờ thế thì Kỳ Hạ mới là nước đứng thứ hai.
Gần đẩy Đế vương Khu đã xảy ra rất nhiều chuyện, điện chủ cũng có nghe nói chút ít.
Giữa những cường quốc này đều có một ít gián điệp được sắp xếp vào các quốc gia đối địch. Nhưng có một số tin tức nội bộ rất khó để điều tra được.
Tần Kình nói ra hết tất cả những tin tức mình biết khiến sắc mặt điện chủ càng lúc càng nghiêm trọng. Điện chủ nói: "Thật sự không ngờ tới, Đế Vương Khu của Kỳ Hạ các cậu lại xuất hiện một Đế vương tuyệt thế trẻ tuổi như vậy. "Tôi thật sự rất muốn tự mình gặp ngài Nam Đế." "Nhưng các cậu cũng không cần lo lắng, trong mỗi một cuộc tranh bá, nước Lạc Mễ chúng tôi đều đứng thứ nhất, dù cho ngài Nam Đế có lợi hại thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị người của chúng tôi đánh bại." "Hơn nữa, lần này chúng tôi đã lấy được huyết mạch
Cửu m, nên bất luận là ai cũng không thể thắng được chúng tôi. Tần Kình không nhịn được hỏi: "Điện chủ, xin hỏi lần này nước Lạc Mễ của các ông phải ai ra trận?"
Điện chủ khẽ cười, nói: "Lần này là do ba người Đế Vương Quang Minh, Đế Vương Tự Do, Đế Vương Hắc Ám ra trận!"
Nước Lạc Mễ có thần điện Quang Minh, thần điện Tự Do, thần điện Hắc Ám, ba thế lực vô cùng lớn, mỗi một cuộc so tài Đế vương tranh bá đều là cường giả của ba thần điện lớn ra tay.
Đế Vương Quang Minh là con trai của điện chủ, Đế Vương Tự Do và Đế Vương Hắc Ám là điện chủ của hai thần điện lớn khác.
Điện chủ hoàn toàn tự tin về cuộc so tài Đế Vương tranh bá lần này, bởi vì cho tới bây giờ nước Lạc Mễ đều chưa từng thua, điện chủ cho rằng lần này bọn họ cũng sẽ không thua.
Tiêu Hào đang dùng toàn lực để đuổi theo Tần Kình và Độc Cô Lão Nhân,
Qua mấy ngày điều tra đã có tin tức, hai người đã đến nước Lạc Mễ, hơn nữa còn đến thần điện Quang Minh.
Tiêu Hào chỉ có thể tạm thời bỏ quan việc đuổi giết hai người.
Đợi đến cuộc so tài Đế vương tranh bá, gặp được người của thần điện Quang Minh sẽ bắt bọn họ giao Tần Kình và Độc Cô Lão Nhân ra.
Tiếp đó, Tiêu Hào đi tìm Đường Minh Tam.
Lúc trước, đám người Liễu Nguyệt Hân và Đường Minh Tam đều bị bố mẹ của Tiêu Hào mang đi.
Bọn họ đã đến thành phố Di Thất, bởi vì mẹ của Tiêu Hào muốn ở cùng con dâu mình thêm một khoảng thời gian nữa.
Mà sau khi Tiêu Hào đến thành phố Di Thất lại nhận được tin Đường Minh Tam không đến thành phố Di Thất.
Lúc đó Đường Minh Tam nói với Lâm Như Tuyết, tức là mẹ của Tiêu Hào rằng anh ta còn rất nhiều chuyện phải làm, vì vậy đã rời đi.
Rốt cuộc Đường Minh Tam đã đi đâu? Không ai biết. Tiêu Hào cũng không ra lệnh bắt Đường Minh Tam.
Mọi người đều biết Đường Minh Tam là bạn tốt của Tiêu Hào, cho nên Đường Minh Tam đi đâu cũng không gặp bất cứ trở ngại gì.
Bây giờ Đường Minh Tam đã về quê nhà mình, trở về thành Danh Nam.
Cổng chính nhà tổ của nhà họ Đường đóng chặt, trong trang viên không có ai.
Từ lần trước, sau khi Đường Minh Tam rời đi với Tiêu Hào thì vẫn luôn tu luyện ở trong Linh trì, trang viên nhà họ Đường không có ai ở lại.
Đường Minh Tam vốn không nghĩ tới việc trở về một lần nữa, bởi Đường Minh Tam vẫn luôn làm việc cùng Tần thiếu chủ, mục đích của anh ta là giết chết Tiêu Hào.
Sau này thì luôn ẩn nấp bên cạnh bạn của Tiêu Hào.
Đường Minh Tam đã báo tin tức bên này của Tiêu Hào cho Tần thiếu chủ hết lần này tới lần khác. Tìm cách giết chết Tiêu Hào, nhưng đáng tiếc là lần nào cũng thất bại, cuối cùng Đường Minh Tam vẫn bại lộ.
Khi đó trong lòng anh ta rất rõ ràng rằng anh ta đã không còn con đường nào để đi, bây giờ, Tiêu Hào đã khôi phục thân phận Nam Đế của Đế vương Khu. Đường Minh Tam không còn cơ hội đối phó với Tiêu Hào, cả đời này cũng không thể giết chết Tiêu Hào.
Cho nên Đường Minh Tam trở về, cho dù anh ta chết, anh ta cũng muốn chết trong nhà họ Đường.
Thi thể của anh ta nhất định phải chôn ở trong mộ tổ của nhà anh ta, anh ta không muốn chết ở nơi đất khách quê người!
Thật ra lúc Tần thiếu chủ trốn đi đã từng liên lạc với Đường Minh Tam, muốn Đường Minh Tam cùng rời đi, nhưng Đường Minh Tam từ chối, bởi vì Đường Minh Tam đã mệt rồi.
Cho dù Đường Minh Tam là người làm việc không từ thủ đoạn, nhưng anh ta vĩnh viễn sẽ không phản bội Kỳ Hạ.
Anh ta muốn giết chết Tiêu Hào, thậm chí muốn giết rất nhiều người, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không ra nước ngoài, tuyệt đối sẽ không đi nương nhờ thần điện Quang Minh.
Hơn nữa, Đường Minh Tam chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Anh ta biết hai người Độc Cô Lão Nhân và Tần Kình đi nương nhờ thần điện Quang Minh, là bởi vì trong tay bọn họ có huyết mạch Cửu Âm trong cơ thể Liễu Nguyệt Hân.
Nếu như không có huyết mạch Cửu m thì trong mắt thần điện Quang Minh, Độc Cô Lão Nhân và Tần Dương chẳng bằng một con chó!
Đường Minh Tam đi vào phòng sách, cầm khăn lau sạch cái ghế tựa, ngồi lên ghế, cầm lấy một quyển sách để đọc.
Quyển sách này là quyển anh ta thích nhất, tên là “Tình anh em”.
Cũng là quyển sách mà trước kia Tiêu Hào thích nhất.
Quyển sách này còn là quyển Tiêu Hào đưa cho Đường Minh Tam, chính vì quyển sách này mà hai người đã kết nghĩa, trở thành anh em khác họ.
Đường Minh Tam lật xem nội dung trong sách, trên mặt anh ta hiện lên ý cười vô cùng thoải mái và vui sướng. Đường Minh Tam rất thích cười, dù đối mặt với bất kỳ ai thì biểu tình trên mặt anh ta vẫn luôn giống như gió xuân ấm áp. Là nụ cười giả dối, không xuất phát từ nội tâm, chỉ là vì đối nhân xử thế, chỉ là vì ứng phó với mỗi một người bên cạnh.
Mà Đường Minh Tam giờ đây lại cười rất chân thành, rất vui vẻ, đến nỗi phát ra tiếng, một số câu chuyện trong sách khiến cho Đường Minh Tam rất hài lòng, rất vui thích, cũng rất cảm động.
Cả đêm Đường Minh Tam đều không ngủ, luôn xem quyển sách này, anh ta muốn xem hết quyển sách này từ đầu tới cuối, anh ta sợ sau này không còn cơ hội để xem nữa.
Mãi cho đến chín giờ sáng ngày thứ hai, Đường Minh Tam vẫn không nghỉ ngơi, cuối cùng cũng xem xong sách, trong thời gian đó, anh ta chỉ uống mấy chén trà, không ăn gì cả.
Đường Minh Tam khép sách lại, rất cẩn thận mà cất sách vào, bỗng tâm trạng vui vẻ của anh ta trở nên nặng trĩu, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy đâu. tamlinh247.net trang web *cập nhật nhanh nhất
Trước mặt Đường Minh Tam có một người, không biết người này bước vào từ lúc nào, Đường Minh Tam không hề nhận ra, cũng không biết người đàn ông này đã ở đây bao lâu.
Người đứng trước mặt chính là Tiêu Hào, Tiêu Hào đã đến rất lâu rồi, anh thấy Đường Minh Tam đang đọc sách, đang đọc quyển sách "Tình anh em" rất quen thuộc kia.
Tiêu Hào không quấy rầy, vẫn luôn đợi Đường Minh Tam đọc sách xong, đóng sách lại, rồi Tiêu Hào mới đi tới trước mặt Đường Minh Tam.
Tiêu Hào vẫn đang đợi, cũng vẫn đang nghĩ nên đối mặt với Đường Minh Tam như thế nào, giải quyết chuyện này ra sao.
Đường Minh Tam ngẩng đầu, trên mặt anh ta lại hiện ra nụ cười, nụ cười chân thành.
Anh ta nhìn Tiêu Hào, nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Cậu tới rồi"
Tiêu Hào gật đầu.
Đường Minh Tam cười nói: "Ngồi đi." Tiêu Hào ngồi đối diện với Đường Minh Tam.
Đường Minh Tam muốn rót trà cho Tiêu Hào, lại phát hiện nước trà đã lạnh, anh ta đứng dậy nói: "Tôi đi pha một bình trà"
Đường Minh Tam lại đổi một bình trà, rót cho hai người, mỗi người một chén.
Đây là là trà rất phổ thông, trà hoa nhài, là lá trà Tiêu Hào thích.
Tiêu Hào đã từng nói, anh thích hương hoa nhài nhàn nhạt.
Tiêu Hào uống một ngụm trà, anh thấy trên bàn trà đặt một cái khung ảnh, phía trên là ảnh chụp Tiêu Hào và Đường Minh Tam đến trường.
Đường Minh Tam khoác vai Tiêu Hào, hai người thoải mái cười lớn, bọn họ mặc áo bóng rổ, đó là ảnh chụp sau một trận đấu bóng rổ, bọn họ giành được quán quân.
Tiêu Hào nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây, nhưng những chuyện cũ này đều đã qua rồi, bây giờ chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Trên mặt Tiêu Hào có một chút đau khổ, anh thu lại tất cả hồi tưởng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Anh nhìn chằm chằm Đường Minh Tam, lạnh lùng nói: "Đường Minh Tam, anh rót loại trà tôi thích uống, còn đặt ảnh chụp của hai chúng ta ở trên bàn" "Anh cho rằng anh làm những chuyện này thì có tác dụng à?" "Cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ tha cho anh?"
Vẻ mặt Đường Minh Tam không thay đổi, trên mặt vẫn hiện lên dáng vẻ tươi cười như cũ. "Tôi biết cậu sẽ không tha cho tôi, vậy nên cậu giết tôi đi."
Dường như Đường Minh Tam không có một chút sợ hãi nào đối với việc chết đi, cũng không có một chút lưu luyến nào đối với thế giới này, anh ta một lòng muốn chết.
Hoặc là nói Đường Minh Tam muốn chết trong tay Tiêu Hào.
Hai ngày gần đây Đường Minh Tam luôn chạy trốn, anh ta muốn về nhà, đợi Tiêu Hào đến giết anh ta.
Tiêu Hào thấy bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái của Đường Minh Tam, lửa giận trong lòng lại càng dữ dội, anh bắt lấy Đường Minh Tam, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tiêu Hào hét lớn: "Anh cho tôi biết vì sao? Vì sao anh muốn tìm mọi cách giết tôi? Vì sao anh muốn làm hại tôi? Anh cứ căm ghét tôi như vậy sao?"
Đường Minh Tam vẫn tươi cười, nói: "Cậu hãy giết tôi đi, tôi chưa từng xin cậu làm việc gì cho anh" "Bây giờ tôi xin cậu, xin cậu hãy giết tôi đi" "Cậu đừng hỏi bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không giải thích bất cứ cái gì đâu, giết tôi là chuyện duy nhất cậu cần làm, tôi chết trong tay cậu cũng an tâm."