Mấy phút sau, điện thoại của người đàn ông trung niên vang lên, kết quả điều tra đã có. Sau khi nhận được tin tức, người đàn ông trung niên này nói với Tiêu Hào: “Tôi đã điều tra ra thân phận của người bán đá Lưu Ly, tướng mạo quả nhiên là người bị Long tổ truy nã. Đương nhiên tôi có thể nói cho cậu biết thân phận người bán, nhưng chắc hẳn cậu cũng hiểu được không phải tôi cho cậu thân phận này, hôm nay cậu cũng chưa từng tới Hồn Điện, tôi với cậu chưa từng gặp nhau. Tiêu Hào các hạ, cậu hiểu ý tôi không?”
Tiêu Hào đương nhiên là hiểu. Hồn Điện muốn giũ bỏ hết trách nhiệm nên dù Tiêu Hào tìm được người, tiêu diệt hết đối phương thì cũng không liên quan tới Hồn Điện. Nhiều lúc Hồn Điện sẽ giữ vững quy tắc của mình, nhưng khi gặp phải rất nhiều chuyện lớn, khó có thể giải quyết thì đương nhiên họ sẽ lùi một bước. Quy tắc là do Hồn Điện lập nên, hết thảy đều ưu tiên lợi ích của Hồn Điện. Mà Tiêu Hào là nhân vật khó chơi, họ không cần thiết dây dưa với Tiêu Hào, cho nên trực tiếp tiết lộ thân phận của lão già đó.
“Lão già đó là người của Vu Cổ Môn ở Miêu Cương.”
Tiêu Hào nhận được tin tức, nói: “Nếu tin tức của ông là thật thì hôm nay tôi chưa từng tới nơi này, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau.”
Tiêu Hào kéo tay Đỗ Thanh Như rời khỏi tổng bộ Hồn Điện. Anh không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy. Nếu đối phương không nói, Tiêu Hào không ngại giết người, sau đó dùng Di Hồn Đại Pháp.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như vừa rời đi thì mỗi ông lão râu bạc bước ra từ buồng trong: "Người này không phải là số 18."
Người đàn ông trung niên cau màynói: “Tiêu Hào có phải là số 18 hay không không quan trọng, chuyện này không liên quan tới chúng ta, bây giờ bên phía tổng bộ chủ yếu chú ý chuyện căn cứ Hồn Điện của chúng ta bị phá hủy.
Ông lão vẫn nói: “Vẫn nên báo cáo chuyện này cho tổng bộ đi. Lỡ Tiêu Hào là số 18 thì Tiêu Hào muốn đối phó với Hồn Điện, Tiêu Hào sẽ có quan hệ rất lớn tới vương triều Ám Dạ, chuyện sẽ càng ngày càng phức tạp."
Ông lão này chính là tổng điện chủ của phân bộ Hồn Điện ở Bình Châu.
Ông lão nói tiếp: “Lúc trước người của Hồn Điện từng đuổi giết Tiêu Hào, có người thuê sát thủ đuổi giết Tiêu Hào nhiều lần, nhưng đều thất bại. Hiện giờ Tiêu Hào lại xuất hiện ở đây tìm đá Lưu Ly, trước kia là số 18 bán đấu giá đá Lưu Ly, có quan hệ chặt chẽ với số 18. Mau báo cáo với cấp trên đi.”
Sau khi rời đi, Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như ngồi trong xe. Đỗ Thanh Như nói: “Anh tiêu, có khi nào người Hồn Điện đang lừa chúng ta không?”
Tiêu Hào lắc đầu: “Không đâu, hiện giờ tôi công khai hỏi bọn họ, họ không dám lừa tôi. Họ có thể không nể mặt tôi, nhưng cần thiết nể mặt bác sĩ”
Thế là hai người tới sân bay, mua vé máy bay đến Miêu Cương vào hai tiếng sau.
Miêu Cương là nơi tà phái tụ tập. Miêu Cương bao gồm khu tụ cư Nha Miêu lấy trung tâm là núi Tỏa Nhĩ Tây Tương cùng khu tụ cư Chân Miêu lấy trung tâm là núi Lôi Công và núi Mặt Trăng nằm ở phía tây Quan Chu. Người tu luyện ở nơi này chủ yếu là vu thuật. Người Miêu Cương không chào đón võ giả bên ngoài tới đây. Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như bước đi trên con đường trong làng Miêu tộc, có rất nhiều người nhìn họ bằng ánh mắt đối địch và bất thiện.
Ở nơi này, chỉ cần bạn không gây chuyện thì hầu như sẽ không ai để ý tới bạn. Nhưng một khi người nơi khác chọc phải thế lực nơi này thì họ sẽ không bao giờ tha cho bạn. Nơi này cũng không chào đón người của Long tổ và vương triều Ám Dạ đóng quân, không chào đón bất cứ thế lực nào đến từ bên ngoài. Chẳng qua người của vương triều Ám Dạ có mặt ở mọi nơi, họ có người từ nhỏ đã sống ở Miêu Cương, họ có một ít thế lực ở nơi này, hoặc là kinh doanh chút quầy hàng nhỏ lẻ ở đây.
Trước khi tới đây, Tiêu Hào đã gọi điện thoại cho người của vương triều Ám Dạ, biết địa chỉ cụ thể của Vu Cổ Môn. Vu Cổ Môn nằm ở sâu trong núi Hắc Long. Núi Hắc Long có rất nhiều thế lực tà phái, Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như đều không quấy rầy những thế lực này.
Sau khi lên núi Hắc Long, Tiêu Hào dẫn Đỗ Thanh Như lên đường bằng tốc độ cực hạn của mình, hơn một tiếng sau hai người tới Vu Cổ Môn.
Vu Cổ Môn chỉ là một môn phái rất nhỏ, quanh năm làm nghiên cứu bí mật, nghiên cứu cổ trùng các loại huyết mạch cùng với độc dược, tổng cộng chỉ có mười mấy người. Khi Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như tới đây, nơi này chỉ có hai đứa trẻ dược đồng mười mấy tuổi trông coi, người khác đã sớm không ở đây. Hai dược đồng một nam một nữ, mười bốn mươi lăm tuổi, thân thể gầy yếu, trong cơ thể có tà khí, hình như là vì thử thuốc trong nhiều năm. Hai dược đồng canh chừng trong hang đã mấy ngày, đột nhiên phát hiện có người tới gần thì vội vàng đi ra. Hai người còn tưởng là người trong môn phái, kết quả lại là người lạ.
Thấy hai dược đồng, Tiêu Hào nói thẳng: “Nơi này là Vu Cổ Môn đúng không?”
Sắc mặt bé trai lạnh lùng: “Hai vị, nơi này không chào đón người xa lạ đến đây!"
Sắc mặt bé gái không thay đổi: “Các người không phải là người Miêu Cương, là người từ bên ngoài đúng không? Mau rời đi.”
Tiêu Hào hỏi thẳng: “Tôi tới đây là để tìm hai người.” Tiêu Hào lấy di động ra cho dược đồng xem tranh vẽ của lão già và thiếu niên. Bé trai lập tức nhận ra, nói: “Ông lão này là sư phụ tôi, anh này là đại sư huynh của tôi.”
Bé gái cũng nói: “Đã lâu rồi họ không về đây, không biết hai vị tìm họ có chuyện gì?”
Đỗ Thanh Như hỏi: “Họ đã đi đâu?” Bé trai và bé gái đều nói không biết. Bé trai nói: “Hai vị mau chóng rời đi thì tốt hơn.”
Bé gái cũng nói: “Nơi này không chào đón hai người. Sư phụ và đại sư huynh của tôi đều không có ở đây, mau đi đi.”
Trước khi tới đây, Tiêu Hào còn muốn đại khai sát giới, giết chết toàn bộ Vu Cổ Môn. Nhưng thấy bé trai và bé gái này, anh lại không ra tay được. Oan có đầu nợ có chủ, người nhà họ Đỗ không phải là do hai người này giết, Đỗ Thanh Như cũng không ra tay được, cảm thấy họ không phải là người xấu.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như đi vào trong hang, bé tranh và bé gái vội ngăn cán.
“Tránh ra!” Tiêu Hào hét lên, hai người bị chấn lùi lại bảy tám mét, ngã xuống đất. Hai người không thể ngăn cản Tiêu Hào.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như vào trong thì phát hiện trong hang nuôi rất nhiều cổ trùng và độc vật, trong mấy thứ dụng cụ còn chứa đầy sâu bọ, còn có một ít rết, cóc, rắn. Trong phòng còn có rất nhiều sổ ghi chép thí nghiệm, những con cổ trùng độc vật này hầu hết đều dùng để luyện chế các loại độc dược, rất nhiều độc dược dùng để hại người. Tiêu Hào dự tính hủy diệt nơi này. Đúng lúc đó, cửa động vang lên ầm ầm, cửa đá đột nhiên khép kín, những thứ có độc tính đều bò ra từ trong bóng đêm, bao vây chung quanh Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như. Hơn nữa trong hang còn trào ra khỏi độc, khói độc màu đen điên cuồng ùa về phía hai người. Nhất thời chung quanh tối om, thò tay không thấy năm ngón, tràn ngập tiếng kêu quái dị.
Sàn sạt, sàn sạt, gru gru, gru gru...