Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Chương 96: Tiếp tục đưa ra ánh sáng

"Thế nhưng... Băng Sương nhìn trong video thấy Tiêu Hào trúng đạn, có chút lo lắng: "Nam Đế, sao anh lại bị thương? Sao lại để bị trúng đạn?" "Đây là kế hoạch của tôi, không cần lo lắng." Tiêu Hào nói kế hoạch cho Băng Sương.

Băng Sương nói: "Người của tôi luôn bí mật theo dõi người nhà họ Đường và nhà họ Trương" "Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như bên kia tối nào tôi cũng đích thân theo dõi" "Tốt." Tiêu Hào hỏi: "Có phải cô đang ở cùng Liệt Diễm không?"

Băng Sương nói: "Tôi đang tìm Liệt Diễm." "Ô? Tìm Liệt Diễm hả?" Tiêu Hào không hiểu. "Liệt Diễm bắt nạt tôi." Băng Sương có chút tủi thân: "Tiêu Hào, anh phải làm chủ cho tôi"

Tiêu Hào hỏi: "Cậu ta bắt nạt cô thế nào?"

Băng Sương nói: "Hai năm không gặp Liệt Diễm, ăn cùng nhau bữa cơm, anh ta chỉ nói với tôi mấy câu rồi đi." "Anh nói xem như thế có quá đáng không?" "Sau đó tôi nói, nếu như tôi đuổi kịp anh ta, anh ta sẽ chơi với tôi." "Tốc độ của Liệt Diễm tôi không đuổi kịp được."

Tiêu Hào bỏ tay, anh hiểu Liệt Diễm. Băng Sương vẫn luôn thích Liệt Diễm, nhưng Liệt Diễm đối với Băng Sương lại vẫn luôn tránh né không gặp.

Có điều Tiêu Hào cảm giác Liệt Diễm cũng thích Băng Sương, thế nhưng hai người ở cạnh nhau sẽ có mâu thuẫn nhỏ. "Băng Sương, trước tiên cô đi làm chuyện tôi dặn dò, còn Liệt Diễm bên này... tôi sẽ dạy dỗ cậu ta."

Chuyện tình cảm, Tiêu Hào cũng bất lực.

Một tiếng sau, Tiêu Hào được Viện trưởng Khương và y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. "Tiêu Hào..."

Liễu Nguyệt Hân vọt tới, thấy Tiêu Hào đang cắm bình dưỡng khí, treo bình truyền nước, hai mắt cô đỏ hoe, ầng ông nước. "Bác sĩ, Tiêu Hào thế nào?"

Viện trưởng Khương nói: "Phẫu thuật vô cùng thành công, đạn cũng không ảnh hưởng đến tim. Hiện tại bệnh nhân chỉ cần tĩnh dưỡng. "Cô có thể yên tâm rồi."

Liễu Nguyệt Hân kích động không thôi: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ"

Hơn một tiếng này, Liễu Nguyệt Hân ở bên ngoài đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt.

Bây giờ Tiêu Hào đã phẫu thuật thành công, cuối cùng cô cũng yên tâm. "Mời cô đi thanh toán tiền viện phí, đây là chi phí phẫu thuật thưa cô."

Một y tá đưa cho Lưu Nguyệt Như một danh sách các chi phí.

Tất cả các thủ tục đều phải làm, đây sẽ là bằng chứng quan trọng trong tương lai. Liễu Nguyệt Hân nhét một thẻ ngân hàng vào tay y tả, nói cho cô ta biết mật khẩu. Lúc này cô không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở cùng Tiêu Hào.

Tiêu Hào được sắp xếp ở trong một phòng bệnh yên tĩnh. Liễu Nguyệt Hân ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm tay Tiêu Hào, mắt đỏ bừng. "Tiêu Hào, anh nhất định sẽ bình an vô sự." "Anh nhất định sẽ khỏe lại." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tiêu Hào vẫn tỉnh chẳng qua anh chỉ đang giả bộ hôn mê mà thôi. Anh thích loại cảm giác này, thích Liễu Nguyệt Hân lo lắng cho mình, trìu mến nhìn mình. Thích Liễu Nguyệt Hân nắm tay mình không buông.

Thích kiểu ở bên như thế này, tuy rằng Tiêu Hào rất ích kỷ, thế nhưng đều tràn đầy tình yêu.

Hiện tại Tiêu Hào muốn lo đến chuyện nằm viện tử tế, chuyện ở bên ngoài anh đã sớm sắp xếp xong xuôi. Bất kể là sở cảnh sát, hay là nhà họ Đường, nhà họ Lương giờ đều như kiến bò trên chảo nóng!

Sở cảnh sát.

Tôn Ðang Diêu sau khi rời khỏi bệnh viện, chuyện đầu tiên chính là quay lại công ty nhà họ Liễu, đi đến phòng giám sát và lấy lại đoạn video phạm tội của Lương Thế Khoan.

Sau đó đã xóa video giám sát này, anh ta sợ rằng đoạn video này sẽ bị lộ.

Nhưng anh ta không biết rằng bản gốc của video này đã bị Tiêu Hào lấy đi từ trước, đã sắp xếp để tung ra rồi.

Sau khi Tôn Ðang Diêu làm xong mọi thứ, quay lại sở chấp pháp, anh ta báo chuyện này cho Sở trưởng Lưu. Trong phòng làm việc, Tôn Ðang Diệu run sợ báo cáo lại tất cả mọi chuyện.

Sở trưởng lại nhàn nhã uống trà, nghe Tôn Đang Diêu báo cáo. Sau khi báo cáo xong, Tôn Đang Diêu chờ trách phạt. Anh ta cho rằng sau khi Sở trưởng biết chuyện này sẽ giận dữ, thậm chí còn tát mình vài cái.

Nghiêm trọng hơn là có thể sẽ cách chức anh ta. Bởi vì chuyện đoạn video bắt cóc, sở cảnh sát đã lửa cháy đến chân, hiện tại hầu hết cư dân mạng đều đặt trách nhiệm cho vụ án oan sáu năm trước lên sở cảnh sát.

Hiện tại, nếu Tiêu Hào gặp chuyện không may, chuyện sẽ càng lớn hơn nữa, sở cảnh sát sẽ càng áp lực hơn!

Nhưng Sở trưởng lại hời hợt nói: "Chuyện này không phải lỗi của cậu. Lương Hoàng nổ súng hiển nhiên là do nhà họ Lương sắp xếp. "Kỹ thuật bắn súng của Lương Hoàng ngay cả tôi cũng biết, là tay súng thiện xạ nổi danh trong Cục." "Đứng cách Tiêu Hào trong cự ly năm mét, cho dù Tiêu Hào có là tu võ giả, tim một khi trúng đạn cũng sẽ không sống được bao lâu, chắc chắn sẽ chết" "Một khi Tiêu Hào chết, tất cả các vấn đề mà chúng ta gặp phải, chuyện của sáu năm trước, cũng sẽ không lập án điều tra."

Tôn Ðang Diêu thấy Sở trưởng không trách mình thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta cũng hiểu rõ, Tiêu Hào chết, tất cả sẽ kết thúc. "Sở trưởng, nếu Tiêu Hào không chết thì sao?" Tôn Đang Diêu nói: "Tiêu Hào không đơn giản, nhà họ Đường, nhà họ Trương, nhà họ Liễu đều đang đối phó Tiêu Hào, anh ta vẫn không hề có chuyện gì." "Hơn nữa chuyện Phương Thanh Nhã lần trước, Tiêu Hào bị bắt, là Sở trưởng gọi điện thoại cho tôi kêu tôi thả Tiêu Hào." "Bối cảnh của Tiêu Hào... rất lớn sao?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Sở trưởng nhớ lại chuyện lần trước, nói: "Đội trưởng Tôn, cậu quá lo lắng rồi, Lần trước là người của Bộ binh gọi điện thoại cho tôi, là nể mặt Cao Đại đô đốc." "Tôi đương nhiên nể mặt Bộ binh, cho nên tạm thời thả

Tiêu Hào." "Nếu như Tiêu Hào không chết, chỉ sợ cậu ta cũng cách cái chết không xa.

Tôn Ðang Diêu nói: "Sao Sở trưởng lại nói như vậy?" "Cậu suy nghĩ một chút xem." Sở trưởng cười cười: "Bởi vì đoạn video này, Tiêu Hào đắc tội nhà họ Đường, nhà họ Trương, nhà họ Liễu. Hiện tại lại đắc tội với nhà họ Lương." "Các gia tộc lớn của Danh Nam, Tiêu Hào gần như đều đã đắc tội." "Nghe nói chỗ dựa vững chắc nhất của Tiêu Hào là Đại đô đốc đã chết, lúc này. Có nhiều người muốn đối phó với Tiêu Hào như vậy" "Có mười Tiêu Hào thì chắc chắn cũng phải chết không thể nghi ngờ!"

Tôn Ðang Diêu nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Sở trưởng sáng suốt!" "Sở trưởng, bước tiếp theo, sở cảnh sát chúng ta nên làm thế nào đây?"

Sở trưởng nói: "Đương nhiên là yên lặng theo dõi diễn biến. Hiện tại bên trên cũng gây áp lực lớn cho chúng ta, kêu chúng ta lật lại vụ án sáu năm về trước." "Nhưng nếu như Tiêu Hào đã chết, tất cả sẽ bị đè xuống, tất cả sẽ kết thúc" "Cho dù dư luận có yêu cầu chúng ta lật lại, chúng ta đương nhiên sẽ điều tra. Nếu như đương sự đều chết hết rồi, chúng ta cũng chỉ cần điều tra tượng trưng một lần. Kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi, vẫn như sáu năm trước." Tôn Ðang Diêu hiểu: "Cho nên, sở cảnh sát chúng ta hiện tại không cần làm gì, đứng vững trước áp lực dư luận, chờ Tiêu Hào gặp chuyện không may sao?"

Sở trưởng cười cười: "Đúng vậy, tùy cơ ứng biến."

Đúng lúc này, Sở trưởng có điện thoại, nụ cười tươi của ông ta trong nháy mắt đông cứng trên mặt. Sau khi cúp điện thoại, Sở trưởng mở một đoạn video ra xem.

Ông ta xem bảy tám phút, sau đó căm tức nhìn Tôn Đang Diêu, đưa điện thoại di động qua: "Đội trưởng Tôn, không phải cậu nói đoạn video về Tổng giám đốc Lương cậu đã xóa hết rồi sao?" "Tại sao hiện tại nó lại bị tung ra rồi?"

Tôn Ðang Diêu cầm điện thoại di động, nhìn video, sắc mặt thay đổi vô cùng nghiêm trọng.

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK