Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net


Lục Việt nuốt cục tức xuống.

Ánh mắt anh ta di chuyển từ Thạch Đức Quy, chuyển sang Thất Sát, cuối cùng dừng lại ở chỗ Bạch Ái Linh và Tiểu Hào.

Anh ta cảm nhận kĩ càng, những người này đều không có gì đáng nghi.

Người ở sau lưng anh ta rốt cuộc là ai?

Căn bản Lục Việt không thể tưởng rằng đó là Tiêu

Hào.

Bởi lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Hào rất bình thường, kể cả khi tức cũng là Tiên Thiên.

Thạch Đức Quy lại nói: "Lục Việt, các anh còn chưa đi sao? Đợi tôi mời ăn cơm luôn hà?"

Lục Việt kìm nén đến mức muốn nội thương. "Chúng ta đi!"

Cuối cùng Lục Việt cũng ra lệnh rời đi.

Chuyện ở đây, cần phải thảo luận kĩ hơn, điều tra cẩn thận. "Cậu chủ "Cậu chủ

Mười máy dàn em đều nhìn Lục Việt khó hiểu.

Bọn họ đã tức giận ngút trời từ lâu, muốn xông lên xẻ từng người trước mặt ra làm ngàn mảnh nhỏ, thế nhưng cậu chủ lại lệnh cho rời đi. "Đi thôi!"

Lục Việt đi xa, không cần chỗ lều trại và đồ đạc ở đây nữa. Họ biến mất trong bóng đêm nhanh như chop.

Mười mấy người môn phái Bính Điệu nghiên rằng nghiến lợi phẫn nộ rời đi.

Nếu đối phương biết điều như vậy thì Tiêu Hào cũng sẽ không đuổi cùng giết tận.

Vừa nãy nếu như Lục Việt ra tay, Tiêu Hào chắc chắn sẽ không nể nang gì nữa.

Khi Lục Việt dẫn người đi, anh ta không chỉ để lại lều trại mà còn cả lương thực nữa.

Việc ở đây đã kết thúc rồi, toàn bộ kế hoạch đều thất bại, lều trại và lương thực cũng không có tác dụng gì nữa.

Thạch Đức Quy thở một hơi thật dài, anh ta vẫn rất sợ rằng Lục Việt sẽ ra tay thật rồi Tiêu Hào giết toàn bộ những người ở đây. Chuyện này khẳng định là sẽ chân đồng Tam Đại Châu,

Tiểu Hào nhìn sắc trời, bảo: "Đêm nay nghỉ lại đây đi, ngày mai rồi đi tiếp.

Mọi người đều vây quanh đám lửa trại, sưởi ấm, ăn thịt nướng, nhưng không một ai uống rượu,

Tiêu Hào ăn một cái chân gà, uống mấy ngụm nước rồi nói: "Thất Sát, Bạch Ái Linh, ăn uống xong thì hai người đến lều của tôi, tôi có vài chuyện muốn hỏi hai người."

Hai người họ đồng ý.

Tiêu Hào vào một cái lều lớn nhất nhắm mắt nghĩ ngdi.

Hơn mười phút sau, Thất Sát đỡ Bạch Ái Linh đang còn yếu vào trong lều của Tiêu Hào.

Thạch Đức Quy biết hai bên có việc cần bàn bạc bí mật nên đã tránh mặt từ trước.

Ba người cùng ngồi trên giường.

Tiêu Hào nhìn họ: "Thất Sát, trước đây tôi cứu ông, ông còn nhớ tôi đã đưa ra điều kiện thế nào không?"

Ngay lập tức tách ra xuống núi, trước khi tách ra Tiêu Hào phải được biết chuyện của Bạch Đình Quốc và cả chuyện của Lưu Nguyệt Hán.

Đây là điều kiện để Tiêu Hào cứu Thất Sát, Bạch Ái Linh nói: "Tiểu Hào, cậu muốn biết điều gì thì cứ hỏi " Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Tiêu Hào đi thẳng vào vấn đề: "Bạch Đình Quốc là anh em của tôi. Nói cho tôi biết, Bạch Ái Linh, có phải cô cắt đứt gân tay gân chân của Bạch Đình Quốc hay không?"

Vừa nói xong, vẻ mặt của Bạch Ái Linh và Thất Sát trở nên rất khó coi.

Trước kia, Tiêu Hào tốn cả trăm tỉ để mang Bạch Đinh Quốc đã bị đánh cho chi còn nửa cái mạng xuống khỏi lôi đài.

Chuyện này Bạch Ái Linh và Thất Sát đều biết. Bạch Ái Linh không ngờ rằng Tiêu Hào lại hỏi chuyện này. "Xin lỗi." Đôi mắt Bạch Ái Linh chợt biến thành hoe đỏ. "Tiêu Hào, đây là chuyện nhà họ Bạch chúng tôi. Tôi... Tôi cũng không thể làm khác được

Thất Sát thờ hắt một hơi thật dài: "Tiêu Hào, năm ấy Đình Quốc đã làm ra chuyện khủng khiếp, cắt đứt gần tay gân chân đã là hình phạt nhẹ nhất dành cho nó rồi " phế bỏ công lực, cắt đứt gân tay gần chân. Tàn nhận đến vậy mà lại là hình phát nhẹ nhất hay sao?

Bạch Đình Quốc đã làm ra tôi ác tày trời gì sao?

Tiểu Hào không tin.

Rất rõ ràng, Thất Sát và Bạch Ái Linh đều không muốn nhắc đến chuyện này. Rất khó xử đấy, nhưng Tiêu Hào bắt buộc phải biết.

Tiêu Hào nhìn chăm chăm vào hai người họ, giọng điệu không thể phủ nhận: "Tôi phải biết câu trả lời, và các người phải thực hiện lời hứa của mình."

Thất Sát hít sâu một hơi, giống như nhớ tới quá khứ đau lòng nào đó, nói: "Tiêu Hào, sao cậu không hỏi người anh em Bạch Đình Quốc của cậu? Tại sao lại hỏi chúng tôi?" "Tôi không thể nói, cậu giết tôi đi..." “Ông Thất.” Bạch Ái Linh nắm lấy tay của Thất Sát: “Tiêu Hào, anh đừng làm ông Thất khó xử được không?" "Không ai muốn đề cập đến vấn đề này." Thất Sát là một người lão làng nhưng bây giờ lại ứa nước mắt, đau đớn vô cùng.

Trước đó, Bạch Đình Quốc không nói cho Tiêu Hảo sự thật, có điều gì đó không thể nói ra, Bây giờ, Thất Sát và Bạch Ái Linh cũng không nói, Tiêu Hào càng thêm tò mò,

Tiểu Hào phải điều tra rõ rằng vấn đề này. "Thất Sát, Bạch Ái Linh, nếu các người không nói, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Bạch hồi gia chủ của các người." "Các người phải suy nghĩ kỹ càng." "Kẻ nào làm hai anh em của tôi, tôi nhất định sẽ bảo thủ"

Một tia sát khí hiện lên trong mắt Tiêu Hào.

Mặc dù hai người không biết Tiêu Hào, nhưng họ biết rằng Tiêu Hào nói được làm được, và Tiêu Hào thậm chí không sợ người của phái Bính Điệu, làm sao anh có thể sợ nhà họ Bạch?

Bạch Ái Linh nắm lấy tay của Thất Sát: "Ông Thất, Tiêu Hào là một người đáng tin cậy, trên đường đến đây anh ấy đã cứu chúng ta nhiều lần." "Hay là, ông cứ nghĩ ngợi trước đi." Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net

Ý của Bạch Ái Linh là bảo ông ta tránh đi, cô ta sẽ nói với Tiêu Hào. “Để tôi nói." Thất Sát hít thở sâu vài cái, kiểm soát cảm xúc và đưa ra quyết định. "Bạch Đình Quốc, trước đây là Lý Đình Quốc, là cháu rể của tôi, ở rể nhà họ Bạch chúng tôi, vì vậy đã đổi họ của mình thành Bạch." "Trước khi ở rể, Lý Đình Quốc là một đứa trẻ mỗ côi và một lính đánh thuế. Cậu ta luyện tập bên ngoài và trau dồi võ thuật quanh năm. Là một tu võ"

Tiêu Hào không ngờ rằng Bạch Đình Quốc trước đây không phải người của nhà họ Bạch, mà là ở rể nhà ho Bach.

Tiêu Hào chỉ biết rằng trên người Bạch Đình Quốc có rất nhiều vết sẹo, đó là những vết thương để lại trong những trận huấn luyện.

Lý do tại sao Bạch Đình Quốc là một võ sư là khi anh ấy mười lăm tuổi, anh ấy có được một quyền công pháp hiểm trong một chuyến thám hiểm, sau nhiều năm luyện tập chăm chỉ, anh ấy đã trở thành một lính đánh thuê mạnh mẽ. "Sau khi Bạch Đình Quốc ở rể nhà họ Bạch, cậu ta bị nhà họ Bạch coi thường. Năm năm trước, kẻ thù ngoại bang đã xâm lược biên giới phía bắc. Bạch Đình Quốc đã chứng tỏ bản thân và đi tham gia vào cuộc chiến ở biên giới phía bắc, chỉ cần lập chiến công là có thể nở mặt nở mày, chặn miệng người nhà họ Bạch." "Sau khi Bạch Đình Quốc lập chiến công trở về với cậu ta cũng sinh một đứa con. Song hỷ lâm môn" "Nhưng không biết tại sao buổi sáng ngày thứ bà, Bạch Đình Quốc lại giết vợ mình" "Mọi chứng cứ đều được kết luận, Bạch Đình Quốc cầm dao rồi kéo vợ vào phòng khách để sát hại. Đoạn video quay lại..."

Nói đến đây, Thất Sát đã khóc "Quỳnh Điệp là cháu gái duy nhất của tôi... nhưng Bạch Đình Quốc đã giết nói"

Làm thế nào một điều như vậy có thể xảy ra? Bạch Đình Quốc giết vợ?

Tiêu Hào sẽ không bao giờ tin một điều như vậy.

Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Bạch Đình Quốc là một người coi trọng tình yêu và lẽ phải, chúng tôi đã từng cùng tiến cùng lùi trên chiến trường, thậm chí cậu ấy còn cản đạn cho tôi, cứu mạng của tôi và đồng đội!" "Làm thế nào một chiến binh hy sinh quên mình như vậy có thể giết vợ của chính mình?" “Lúc đầu nghe tin vợ có con, cậu ấy mừng quá, không nhận được quân tích gì mà vội vàng về luôn. "Cậu ấy từng nói rằng không dễ dàng gì vợ chồng câu ấy đến được với nhau. Ban đầu, nhà họ Bạch không đồng ý. Cậu ấy đến với vợ qua nhiều trở ngại và thử thách từ nhà họ Bạch " "Cậu ấy yêu vợ hơn bất cứ thứ gì khác, người như vậy làm sao có thể giết chết vợ của chính mình?".

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK