Lâm Như Tuyết sờ vào túi mình, thật ra bảo vật này đã lấp ló từ trong không gian chứa đồ, chỉ có điều người khác chưa thấy được thôi.
Đây là một viên đá có màu đỏ như máu, mang một hình dáng bất quy tắc, nhìn bề ngoài thì trông khá tầm thường, chẳng có gì kỳ lạ, quanh nó cũng chẳng có chút năng lượng chập chờn nào.
Điểm có thể coi là quái dị duy nhất chính là hai đường vân kỳ lạ bên ngoài viên đá, đường vân này trông cũng không có gì quá đặc sắc nhưng khi nhìn kỹ lại, thì từ trong nó toát ra một nguồn năng lượng không hề nhỏ.
Ngay khi Lâm Như Tuyết đè tay lên viên đá quý, lớp ngoài viên đá bỗng dưng bùng phát một chùm tia máu quỷ quyệt, sau khi tất cả mọi người cảm ứng được những tia máu ấy thì đều biến sắc, vội lùi thật xa về phía sau
Bọn họ cảm nhận được những tía máu đó hoàn toàn có khả năng xé xác bọn họ chỉ trong nháy mắt, ngay chính Tiêu Hào cũng cảm nhận được chùm tia máu kia quá khủng bố, thậm chí có thể gây tổn thương cho anh.
Sức mạnh của mẹ anh thật sự quá khủng khiếp, bảo vật bà ấy có cũng ghê gớm đến như vậy. Sau đấy, Lâm Như Tuyết rút lại năng lượng của mình, bảo rằng: "Thanh Nhã các hạ, cô đến kiểm tra xem nguồn năng lượng trong viên đá quý này như thế nào đi." Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, rồi mới dè dặt vươn tay phải ra thử kiểm tra năng lượng của viên đá.
Lâm Như Tuyết cười nói: "Cô yên tâm đi, cô chỉ cần thử cảm nhận qua năng lượng có trong viên đá là ổn, nguồn năng lượng này sẽ không gây tổn thương cho cô đâu."
Tay Thanh Nhã chạm lên viên đá, thật dè dặt truyền quá khí tức từ trong huyết mạch của mình.
Ngay khi tiềm thức cô ta vừa tiến vào bên trong viên đá quý thì đã có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào đến vô hạn, cứ như không bao giờ có thể dùng hết, mãi mãi không cạn kiệt đi vậy
Quá khủng bố, quá mãnh liệt.
Thanh Nhã cảm giác rõ rằng chỉ cần có hình thành chút ý thức nhỏ nhoi nào thôi thì nguồn năng lượng này cũng sẽ nagy lập tức giết chết cô ta, khiến cô ta chết không toàn thây.
Năng lượng huyết mạch trước mắt cô ta cứ như biển cả mênh mông, không có điểm cuối.
Mà trong đại đương mênh mông vô cùng tận ấy, chỉ một giọt nước thôi cũng đã đủ để xóa sổ cô ta rồi.
Khi Thanh Nhã kiểm tra xong năng lượng có bên trong viên đá, cô ta đã chết lặng người. Cô ta hoàn toàn không tin nổi trên đời này lại có một báu vật mang năng lượng mạnh mẽ như thế, đáng nói là bề ngoài nó chỉ như một viên đá cuội ven đường.
Bên trong viên đá này tại sao lại có thể chứa một nguồn sức mạnh khủng khiếp đến thế?
Hai vợ chồng thống lĩnh Long cũng tiến hành kiểm tra viên đá ngay sau đó. Lúc kiểm tra xong, phản ứng của hai vợ chồng ngoại trừ khiếp sợ thì chẳng thể có thêm biểu cảm gì khác.
Họ hoàn toàn không thể tin nổi, trên thế giới này lại có một món đồ quý đến mức như thế!
Cả ba người đều sợ đến sững cả người, có cảm giác như tim của chính họ cũng sắp sửa nhảy ra ngoài. Trong đầu họ giờ đây chẳng thể nghĩ thêm được gì khi tin tức này đã đủ khiến họ phát khiếp.
Lâm Như Tuyết cười, bảo: "Thế bây giờ, mọi người không có ý kiến gì khác nữa phải không?" Thanh Nhã thở phì phò mấy hơi, phải đến chừng mấy phút sau thì mới bình tĩnh lại sau cơn chấn động. Ngay lập tức, cô ta cung kính nói: "Chủ tịch đại nhân, Tam hoàng tử chúng tôi nhất định phải sở hữu được viên đá này, xin bà hãy ra giá đi!"
Lâm Như Tuyết bấy giờ mới nói: "Nguồn năng lượng huyết mạch bên trong viên đá này thật sự quá là lớn, thế mà thật tiếc khi người Yêu tộc không sử dụng được, nếu không tôi cũng không để lại nó cho Tam hoàng tử làm gì. Nhưng thôi, tôi và Tam hoàng tử cũng đã thân giao bao nhiêu năm, trao đổi buôn bán cũng nhiều, đến tận bây giờ cũng chưa từng gặp phải bất kỳ vấn đề gì, thế nên tôi nên yên tâm giao lại viên đá này cho Tam hoàng tử đấy!" "Yêu cầu của tôi thì, đơn giản lắm, tôi muốn Hoàng thất Thủ đô Võ Thần cung cấp các bí tịch tu luyện đẳng cấp nhất, tôi tin chắc giá trị của viên đá này đủ mua đứt đấy!"
Thanh Nhã chau mày, cất lời: "Chủ tịch các hạ, bí tịch đẳng cấp nhất của Hoàng thất Thủ đô Võ Thần đều là những bí tịch thuộc hàng bảo mật của Thủ đô Võ Thần, tuyệt đối không được phép đưa cho người ngoài." "Nhưng, rất rõ ràng là giá trị của viên đá quý này chắc chắn đã vượt qua giá trị của những bí kíp đẳng cấp kia, vậy nên việc gì cũng sẽ có ngoại lệ thôi. Tôi nghĩ ngay sau khi Tam hoàng tử sở hữu được viên đá này thì nhất định sẽ đưa tất tần tật những bí tịch cực kỳ bí mật kia đưa cho Chủ tịch đại nhân xem."
Lâm Như Tuyết tiếp tục: "Tôi còn một điều kiện, lần giao dịch này, tôi muốn Tam hoàng tử trực tiếp tiến hành với tôi."
Thanh Nhã nghe thấy điều kiện thứ hai của Lâm Như
Tuyết thì lộ vẻ khó xử, đáp: "Chuyện này khá là quan trọng, tôi không thể tự tiện quyết định thay. Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ báo lại chuyện này cho bên trên biết." "Tôi đảm bảo bên trên sẽ liên lạc và báo lại cho Tam hoàng tử, đến khi đó, Tam hoàng tử rồi sẽ cho Chủ tịch một câu trả lời hài lòng"
Lâm Như Tuyết không có bất kỳ phương thức gì để liên hệ trực tiếp với Tam hoàng tửh, dù sao thì trong khu vực này, nhẫn truyền âm hoàn toàn không thể kết nối với Thủ đô Võ Thần cho được. Những năm qua, Tam hoàng tử vẫn luôn cho cấp dưới thân tín của anh ta đến thành Di Thất tiến hành giao dịch. Cho đến bây giờ cũng chưa một lần nào đích thân đi qua, bởi vì anh ta làm chuyện gì cũng đều cực kỳ cẩn thận, tránh tuyệt đối để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Cập* nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Lâm Như Tuyết nói: "Lần giao dịch này thực hiện rất quan trọng, vậy nên, tôi muốn đích thân Tam hoàng tử đến đây trao đổi với tôi. Năng lượng trong viên đá quý này thế nào thì mọi người cũng đều rõ cả, chắc chắn có thể giúp Tam hoàng tử đột phá cảnh giới Đế Vương ngay lập tức." "Nếu như cứ để cho cấp dưới trao đổi thì ai biết là đá thật hay giả, chính ngay cấp dưới của tôi còn chưa chắc có thể phân biệt bí tịch Hoàng thất của Thủ đô Võ Thần được đến có phải là giả hay không nữa." "Cho nên, lần giao dịch này chỉ có tôi và Tam hoàng tử trực tiếp tiến hành giao dịch mới thích hợp nhất, chỉ là tôi muốn tự tay Tam hoàng tử giao đồ cho tôi thôi. Mà Tam hoàng tử cũng có thể kiểm tra tính thật giả của viên đá ngay tại chỗ, xem xem rốt cuộc nó có phải món đồ anh ta luôn khao khát có được hay không, vậy là đôi bên đều yên tâm cả."
Chuyện này thì Thanh Nhã đấu thể tự tiện quyết định được, bởi vì cô ta cũng chỉ là một kẻ gián điệp được cài vào bên cạnh ddt để cung cấp tin tức cho Tam hoàng tử biết mà thôi, còn chi tiết về việc giao dịch, về công việc thì Thanh Nhã chỉ được phép quyết định những chuyện vụn vặt mà thôi.
Những quyết định mang tính trọng đại, cô ta hoàn toàn không được phép đồng ý thay.
Thanh Nhã suy nghĩ một hồi mới nói: "Toàn bộ những gì mà Chủ tịch đại nhân nói ngày hôm nay, tôi sẽ báo cáo trọn vẹn cho Tam hoàng tử biết. Thế này đi, Chủ tịch các hạ, bây giờ, xin bà hãy viết cho tôi một bức thư để tôi mang về, bây giờ tôi sẽ lập tức xuất phát trở về thủ đô, rồi tôi sẽ quay lại thành Di Thất một lần nữa để báo bà biết."
Nếu chỉ là tin tức về vài ba mối làm ăn bình thường thì không cần viết thư cho rắc rối, chỉ cần truyền lời lại là được. Ví dụ như lần Thanh Nhã và Tiêu Hào đến thành Di Thất, thật ra Tam hoàng tử đã phải người cưỡi phi thủ đến thành báo cho Lục Vũ Dương biết tin Tiêu Hào đến từ lâu, sớm hơn hai người tận mấy bước chân.
Nhưng lần này sự việc rất quan trọng, nên phải viết thư mới được.
Lâm Như Tuyết nói: "Được thôi, vậy giờ tôi sẽ viết một bức thư để cô gửi về cho Tam hoàng tử. Nhưng mà, thư này tôi sẽ dùng một cách rất đặc biệt để viết, chỉ có người nào thuộc cảnh giới Đế Vương mới đọc được, mà đọc xong thì ngay lập tức biến mất, không để lại một chút dấu vết nào đâu."
Lâm Như Tuyết lấy ra một tờ giấy đặc biệt, được sản xuất từ da dễ.
Sau đấy, bà ấy truyền trực tiếp năng lượng tinh thần của mình vào trong tấm da dê, trên bề mặt tờ giấy không có lấy một hàng chữ nào. Bởi vì người ở cảnh giới thấp hoàn toàn không cách gì xem được, chỉ người thuộc cảnh giới Đế Vương mới thấy mà thôi.