Tiêu Hào và Tổng Hội trưởng đều không ra mặt mà chỉ đứng bên ngoài quan sát tình hình.
Kẻ thù gặp nhau tức đến đỏ mắt.
Lúc này đây, thầy Viên hận không thể cầm kiếm chém Dương Nam Kiên thành trăm mảnh. Nhưng bây giờ, thầy Viên phải thắng thì mới có thể thuận lợi báo thù Dương Nam Kiên.
Dương Nam Kiên lạnh lùng nói: "Thầy Viên, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi tới đây để khiêu chiến với Tổng Hội trưởng hội Trung Thành chứ không phải đến đây để so tài với thầy Viên ông. Cho nên ở đây không có việc của ông, phiền ông mau chóng rời khỏi đây, đừng gây sự nữa."
Thầy Viên quát: "Tôi nói cho ông biết, bây giờ toàn bộ sức mạnh của tôi đã được khôi phục rồi. Lúc đầu, tôi còn tính chờ hai ngày nữa sẽ đến môn phái Vạn Kiếm tìm ông, thật không ngờ ông lại đến hội Trung Thành gây sự trước. Nếu ông đã tới vậy thì tôi sẽ tiếp lần khiêu chiến này, tôi và ông so kỹ thuật rèn đúc.
Dương Nam Kiên thực sự không muốn so kỹ thuật rèn đúc với thầy Viên, nhiệm vụ lần này của ông ta là tỉ thí luyện chế Đế vương đan, nhất định phải thắng được Tổng Hội trưởng. Thế nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một ông thầy Viên này.
Dương Nam Kiên lạnh lùng nói: "Thầy Viên, hôm nay tôi không có thời gian đầu với ông. Nếu ông muốn đấu với tôi thì lúc nào tôi cũng ở trong Vạn Kiếm đợi ông tới. Lần này tôi tới đây là muốn giải quyết chuyện riêng giữa tôi và hội Trung Thành thế nên phiền ông đừng nhúng tay vào!"
Thầy Viên nhớ tới những việc đã xảy ra vào năm đó, nhớ lại cảnh ngộ của bản thân thì nổi giận đùng đùng.
Ông ta tức giận quát: "Dương Nam Kiên! Hôm nay ông nhất định phải thi đấu với tôi! Người của hội Trung Thành chắc chắn sẽ không đấu với ông, Tổng Hội trưởng cũng sẽ không gặp ông! Đã đợi lâu như vậy rồi mà ông còn chưa hiểu rõ sao? Bây giờ tôi muốn khiêu chiến với ông, đương nhiên ông cũng có quyền từ chối. Chỉ cần ông trả lại toàn bộ tài sản mà năm đó ông cướp của tôi rồi tự sát trước mặt tôi là được rồi!" Dương Nam Kiên nghe thầy Viên nói như thế thì lửa giận trong lòng cháy hừng hực. "Ông nói hưu nói vượn cái gì vậy! Tôi không muốn đấu với ông thì không đấu đấy! Dựa vào cái gì mà tôi phải nhận thua? Năm đó ông bại trong tay tôi, tất cả tài sản của ông cũng thua vào tay tôi, tất cả những thứ đó đều là do tôi thắng được!"
Thầy Viên nói: "Là do ông dùng cách thức bỉ ổi hèn hạ để thắng được! Ông bắt cóc người nhà của tôi, hơn nữa còn hạ độc tôi phải không? Ông quả thật là một người không biết xấu hổi “Hơn nữa ông còn phải người của môn phái Vạn Kiếm giết sạch người thân của tôi, ông tưởng rằng tôi không biết gì sao? Trận tỉ thí hôm nay giữa tôi và ông chính là vì báo thù! Ông có gan thì đấu với tôi, nếu như không có cái gan đó thì tự sát đi!
Thầy Viên từ từ ép tới.
Trong lòng Dương Nam Kiên càng ngày càng khó chịu, thế nhưng ông ta cũng hiểu rõ mục đích của chuyến đi lần này vậy nên mãi không đồng ý.
Lúc này đây, giọng nói của Tổng Hội trưởng từ trên lầu truyền tới: "Hôm nay thầy Viên đại diện cho hội Trung Thành chúng ta, Dương Nam Kiên không phải ông muốn khiêu chiến sao? Nếu ông thắng được thầy Viên thì hằng nói tiếp, nếu không thì lập tức rời khỏi đây, đừng cản đường cản lối trước cổng hội Trung Thành nữa, dù sao hội Trung Thành chúng tôi cũng không thiếu chó canh cửa!"
Câu nói cuối cùng này quả thực là lăng mạ một cách trần trụi khiến biểu cảm trên khuôn mặt Dương Nam Kiên vặn vẹo khó coi.
Bị người khác sỉ nhục thì Dương Nam Kiên còn có thể nhịn được, không quan tâm đến.
Thế nhưng bị Tổng Hội trưởng và thầy Viên sỉ nhục thì
Dương Nam Kiên không thể nào chịu được
Thầy Viên nói: "Dương Nam Kiên ông có nghe không? Là Tổng Hội trưởng uỷ thác cho tôi đến đây tỉ thí với ông! Nếu như ông không muốn đấu vậy thì tôi cũng không làm khó ông, ông có thể cút được rồi."
Dương Nam Kiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã như vậy thì hôm nay tôi đấu với ông! Không biết thầy Viên đây muốn tỉ thí rèn loại vũ khí nào? Hôm nay tôi và ông sẽ đấu công bằng một trận, để cho ông thua tâm phục khẩu phục Tôi muốn ông phải chết trước mặt tôi!"
Dương Nam Kiên thật sự tức đến đỉnh điểm, mấy năm trước vì dân vặt thầy Viên nên ông ta chỉ phế thầy Viên, tước đi tất cả mọi thứ chứ không giết thầy Viên.
Thật không ngờ hành động đó của ông ta đã vô tình thả hổ về rừng rồi!
Bây giờ thầy Viên lại có thể nguyên vẹn đến gây chuyện với ông ta, thế nhưng Dương Nam Kiên vẫn có lòng tin, hôm nay ông ta nhất định có thể thắng! Thầy Viên nói: "Trong cuộc tỉ thí mấy năm trước, tôi thua ông. Nội dung cuộc tỉ thí lần này của chúng ta là một thanh kiếm vô cùng đơn giản, chính là thanh kiếm thép mà tất cả các đệ tử tu luyện công pháp nhập môn cấp thấp nhất trong môn phải Vạn Kiếm các người thường dùng. Hôm nay chúng ta rèn kiếm thép, ai chế tạo được thanh kiếm có đẳng cấp cao hơn thì người đó thắng"
Dương Nam Kiên cười cười: "Được! Năm đó tôi thắng được ông thì hôm nay tôi cũng có thể thắng được ông. Ông muốn cược cái gì thì cứ việc nói ra! Tôi sẽ chơi theo hết! Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là cược mạng, ông thua thì ông phải chết!"
Thầy Viên nói: "Tôi muốn cược tất cả tài sản mà tôi đã thua cộng thêm tài sản của môn phái Vạn Kiếm các người nữa. Tôi không chỉ muốn cược mạng với ông mà còn muốn được mạng của cả nhà ông, mạng năm thằng con trai của ông tôi cũng muốn lấy!"
Dương Nam Kiên khinh thường nhìn thầy Viên, nói: "Đặt cược phải bình đẳng. Ông cược tài sản của ông và cả tài sản của môn phái Vạn Kiểm thì ông phải đưa ra được khối tài sản nhiều tương đương mới có thể đánh cược với tôi. Nhưng mà bây giờ ông có cái gì? Trừ cái mạng này của ông ra thì chắc là chẳng còn gì nữa rồi!! Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Những lời này thực sự đã đánh trúng chỗ đau của thầy Viên, bây giờ quả thật là thầy Viên chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.
Cho dù cược cái gì thì vật cược cũng phải có giá trị tương đương nhau.
Muốn cược lấy vật gì của đối phương thì chính mình cũng phải có đồ vật có giá trị tương đương, nếu không thua rồi thì lấy gì mà đền.
Lúc này, Tổng Hội trưởng lại lên tiếng nói: "Cho dù thầy Viên dùng bất cứ thứ gì để đặt cược thì hội Trung Thành của chúng tôi cũng có thể dùng hết sức cung cấp cho thầy Viên, vậy nên Dương Nam Kiên ông cứ việc yên tâm!"
Dương Nam Kiên thật không ngờ Tổng Hội trưởng lại tin tưởng và nguyện giúp đỡ thầy Viên đến mức này. Nếu như ván cược này đạt thành thì môn phái Vạn
Kiếm và hội Trung Thành quả thực chỉ có thể nói là đấu nhau đến chết rồi.
Nếu bên nào thua thì bên đó coi như mất hết tất cả, tài sản và tính mạng của bản thân, thậm chí là của người nhà đều phải giao ra. "Ha ha ha ha ha!"
Dương Nam Kiên cười lớn: "Tổng Hội trưởng các hạ, xem ra bà rất có lòng tin là có thể thắng giành chiến thắng nhỉ. Nếu như Tổng Hội trưởng các hạ đã lên tiếng vậy thì cuộc đánh cược với thầy Viên tôi đồng ý! Chỉ có điều bây giờ thầy Viên không có người nhà, không có người thân, ông ta muốn cược tính mạng năm đứa con trai của tôi. Vậy xin hỏi Tổng Hội trưởng các hạ, chẳng lẽ khoản cược này sẽ dùng mạng của người trong hội Trung Thành bù vào sao?"
Tổng Hội trưởng nói: "Không sai! Nếu thầy Viên muốn cược tính mạng con trai ông, vậy thì cứ dùng mạng của tôi làm tiền đặt cược đi! Không biết môn chủ các hạ thấy thế nào?"
Dương Nam Kiên thật không ngờ Tổng Hội trưởng lại ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy, mạng của mình cũng mang ra cược được.
Nhưng mà, đây mới chính là kết quả mà Dương Nam Kiên muốn thấy.
Trước đây Chủ tịch thành phố đã dặn dò, lần tỉ thí này là thi luyện đan dược, xem ai có thể luyện ra Đế vương đan, mặc dù nội dung cuộc tỉ thí này đã được đổi thành thi rèn. Nhưng chẳng sao cả, Dương Nam Kiên vô cùng tin tưởng vào kỹ thuật rèn của mình.
Hơn nữa, Chủ tịch còn cho ông ta mượn tạm sức mạnh Đế vương, thế nên lần này ông ta chắc chắn có thể thắng!
Dương Nam Kiên nói: "Nếu Tổng Hội trưởng các hạ đã nói thế thì tôi đây đồng ý dùng mạng năm đứa con của mình cược với mạng của Tổng Hội trưởng. Chỉ có điều dùng mạng năm đứa con trai của tôi chỉ để đổi lấy mạng của một mình Tổng Hội trưởng thì không công bằng lắm!” “Hay là vậy đi, không phải bên người thầy Viên còn hai đệ tử sao? Cược thêm mạng của hai người đó vào thì coi như công bằng hơn chút rồi!”
Ý của Dương Nam Kiên chính là phải bồi thêm mạng của hai anh em Tiêu Hào vào.