Chương 86: Liệt Diễm
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mưa phùn.
Rất nhiều máy bay trực thăng tư nhân dừng ở sâu bên trong khu vườn của Đại đô đốc Cao. Phía sau khoang máy bay mở ra, bên trong có một người thanh niên “Đỏ rực” nhảy xuống.
Người này có mái tóc dài màu đỏ, áo khoác và giày cũng đỏ rực, thậm chí vòng xích trên tay cũng có màu đỏ, còn có cả chiếc nhẫn đỏ như lửa nữa.
Cả người giống như một ngọn lửa đỏ muốn thiêu đốt mọi thứ vậy.
Người thanh niên nhìn mới hơn hai mươi tuổi, mặt mũi ngũ quan đẹp đẽ, dáng người tầm một mét tám, thon dài. Nếu là người khác, ăn mặc theo kiểu một thân đều đỏ rực thế này chắc chắn cực kỳ kỳ quái. Nhưng người thanh niên này mặc chẳng những nhìn không kỳ lạ, ngược lại có vẻ giống như cực có tinh thần, khí chất vô cùng.
Người thanh niên bước xuống dưới máy bay, đôi chân bước đi vững vàng, tóc dài bay bay trông rất đẹp trai, bước đến phía mái đình cách đó tầm hai trăm mét.
Một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi bên trong đình, vô cùng nghiêm chỉnh.
Người thanh niên mặc đồ đỏ nhìn thấy người mặc đồ đen, khuôn mặt kinh ngạc, lập tức quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu. "Anh Nam Đế, tôi đã trở về." "Liệt Diễm, anh cũng to gan lớn mật đấy!" Trong giọng nói của Tiêu Hào tràn đầy sự lạnh lùng: "Tôi để cho Băng Sương gặp anh, anh còn không đồng ý?" "Anh còn muốn tôi tự mình đến đón anh?" "Giá của tôi lớn lắm đấy."
Thanh niên mặc đồ đen chính là Tiêu Hào.
Liệt Diễm đứng dậy, nhếch mép cười khiến cây cối dường như cũng vui vẻ, vô cùng mê người. "Anh Nam Đế, tôi bảo anh đến đón tôi đương nhiên có ý riêng của mình rồi." "Bởi vì... Tôi nghĩ anh..."
Sắc mặt Tiêu Hào nháy mắt đen lại: "Quỳ xuống, ai cho anh đứng lên?" "Nam Đế, anh đừng nóng giận, qua hai năm, tôi rất nhớ anh" Liệt Diễm chẳng quỳ xuống, cũng không sợ Tiêu Hào, bộ dạng vô cùng thoải mái. "Nhớ tôi?" Tiêu Hào vẫn biết Liệt Diễm nói chuyện không có quy tắc, nhưng ở cùng chỗ với Liệt Diễm lại vô cùng dễ chịu.
Liệt Diễm là người dưới quyền của Tiêu Hào, nhưng cũng là bạn tốt nhất của Tiêu Hào, coi như tri kỷ.
Thực ra ban đầu Liệt Diễm là một thương nhân, cơ duyên khiến bọn họ gặp nhau, quen biết với Tiêu Hào rồi đi cùng Tiêu Hào bảo vệ đất nước. Ở miền Bắc, Liệt Diễm đối xử với Tiêu Hào tôn kính như những người khác, nhưng thật ra quan hệ của hai người bọn họ rất bền chặt "Hai năm nay, tôi gọi anh bao nhiêu lần anh cũng không thèm về còn nói nhớ tôi?" Tiêu Hào cực kỳ bất mãn: "Cô nhóc Băng Sương kia vẫn luôn đi theo tôi, cho dù đuổi cũng không đi, anh thì ngược lại rồi, nói đi là đi, mỗi lần đi đều không thèm chào tạm biệt." "Tôi nói này Tiêu Hào." Liệt Diễm cười cười: "Đừng giận nữa được không? Không phải tôi trở về rồi sao?" "Hai năm nay tôi ở Ai Cập, ở bên trong Kim Tự Tháp tìm thấy rất nhiều đồ vật, tôi còn nghiên cứu ra một thứ vô cùng đáng sợ... Tiêu Hào đúng là tức giận thật, hai năm trước, rời khỏi Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ám Dạ, Tiêu Hào định giao Ám Dạ cho Liệt Diễm, để cho
Liệt Diễm trở thành vương của Ám dạ. Kết quả... Người này không thèm chào hỏi gì mà đã rời đi.
Mấy tháng trôi qua cũng không có tin tức, Vụ việc kia làm suýt chút nữa Tiêu Hào không xuống đài được. Thậm chí chuyện Ám dạ phải đuổi giết Liệt Diễm cũng bị Tiêu Hào ép xuống. "Tốt lắm, nghiên cứu của anh sau này sẽ bàn luận sau Tiêu Hào nói: "Về sau, anh chính là Ám Dạ Vương của Ám Da." "Vị trí này để người khác ngồi lên tôi không yên tâm, vẫn để cho anh làm." "Cái gì?" Liệt Diễm kinh ngạc nói: "Tiêu Hào ơi, hai năm rồi đấy. Lần trước bởi vì việc này tôi mới trốn đi, tôi nghĩ anh đã sớm tìm được người thích hợp rồi chứ?" "Tôi đợi anh." Tiêu Hào cười cười: "Anh là anh em bạn "Anh không hề tìm sao?" bè chí cốt của tôi, sao tôi có thể để cho người khác ngồi vị trí này được chứ?" "Không được, anh là đang hại tôi đấy" Liệt Diễm cự tuyệt: "Thập Tam Thái Bảo bọn họ đều là nhân tài, ai cũng có thể đảm nhiệm vị trí này." "Còn bên phía Bắc, bốn vị tướng thần kia cũng có thể nữa, mà nếu còn không chấp nhận thì Băng Sương cũng được mà." "Dù sao tôi cũng không làm."
Tiêu Hào cũng đành chịu, anh biết rằng Liệt Diễm sẽ không đồng ý.
Vị trí Ám Dạ Vương, cái vị trí mà vô số người tài giỏi, vô cùng tha thiết mơ ước có được kia, vị trí vua của thế giới ngầm. Ở vị trí này, cao cao tại thượng, dưới một người, trên nghìn người.
Nhưng mà, Liệt Diễm lại không đồng ý, hai năm trước đã không đồng ý rồi, bây giờ cũng không đồng ý. "Tôi biết anh thích ở chiến trường, thích tự do, ưa mạo hiểm, còn thích nghiên cứu một số người kỳ lạ gì đó. Nhưng hiện giờ đất nước đang yên bình, không có chiến tranh. Tôi biết anh không muốn tham gia vào giới chính trị bên ngoài, cũng không thích bị người khác quản lý." "Còn Ám Dạ nhất định phải có vương lãnh đạo, để cho anh làm vương tôi vô cùng yên tâm." "Hơn nữa, với năng lực của anh, anh chỉ cần cùng một phần mười suy nghĩ của mình là có thể quản lý tốt Ám Dạ rồi." "Vì sao cứ nhất định phải là tôi thế? Anh cũng có thể làm kiêm chức mà." Liệt Diễm nghiêm túc trở lại, anh cho rằng bên người Tiêu Hào có nhiều nhân tài như vậy, có rất nhiều người có thể làm. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tiêu Hào cũng vô cùng nghiêm túc nhìn Liệt Diễm: "Liệt Diễm, anh cũng biết lần này tôi trở về là để báo thù, để điều tra việc sáu năm trước nhà họ Tiêu bị giết cả nhà." "Hiện tại đã tìm được chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần ở kinh đô, mà bên trong Ám Dạ có người làm việc cho nhà họ Tần ở kinh đô." "Chuyện này vô cùng nghiêm trọng"
Liệt Diễm hoảng hốt, không dám tin: "Vậy mà có kẻ thâm nhập được vào Ám Dạ ư?" "Tiêu Hào, anh là Ám Dạ vương... Anh chính là Nam
Đế. Ai dám ở trong tổ chức giả thần giả quỷ?"
Tiêu Hạo bất đắc dĩ nói: "Hai năm nay tôi bận rộn nhiều việc, quản lý bị phân tâm rất nhiều." "Tôi đã không ở trong tổ chức hai năm rồi, vẫn luôn để cho Thập Tam Thái Bảo quản lý Ám Dạ." "Cho nên tôi cần phải chỉnh đốn lại Ám Dạ, anh là người tôi tín nhiệm, tin tưởng nhất, anh nhất định phải giúp tôi."
Liệt Diễm nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý: "Nếu là anh ra lệnh cho tôi, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý. Nhưng anh vì điều tra chuyện của nhà họ Tiêu đương nhiên tôi sẽ đồng ý, vì anh là anh em bạn bè của tôi, chuyện của anh cũng chính là chuyện của tôi." "Nhưng vẫn phải nói trước, đợi sau khi anh báo thù xong tôi sẽ từ chức ngay lập tức, anh để cho người khác lên vị trí này."
Liệt Diễm chính là người như vậy, anh ta không thích làm Ám Dạ vương, nếu là do đất nước bắt buộc, chắc chắn anh ta sẽ không làm bởi vì anh không thích.
Nếu là vì bạn bè, anh ta chắc chắn đồng ý.
Hai người nói chuyện một hồi, trời cũng gần sáng, điện thoại của Tiêu Hào vang lên.
Là điện thoại của Liễu Nguyệt Hân. "Tiêu Hào... Anh đang ở đâu?"
Sáng sớm mỗi ngày, việc đầu tiên mà Liễu Nguyệt Hãn phải làm là phải xem xem liệu có tin tức gì của Tiêu Hào hay không.
Sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Hào.
Mấy ngày liên tục đều tắt máy, thế mà sáng sớm hôm nay tỉnh dậy lại nhận được tin tức của Tiêu Hào từ rạng sáng ngày hôm nay, chỉ có vài dòng tin nhắn: "Không cần lo lắng cho anh, ngày mai anh sẽ trở về" Đôi mắt Liễu Nguyệt Hân đã ươn ướt rồi, sao cô có thể không lo lắng được chứ? Gọi được cho Tiêu Hào, cuối cùng cũng có thể yên tâm được. "Nguyệt Hân, anh lập tức trở về tìm em."
Liễu Nguyệt Hân không nhịn được nói: "Mấy ngày nay anh đi đâu thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tiêu Hào đáp: "Mấy ngày nay đúng là xảy ra một chuyện thật, nhưng mà hiện giờ không sao nữa rồi."
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net