Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 934: Chúng ta không thể gặp lai

Ninh Khinh Vân nằm trong lòng, Tiêu Hào chỉ cảm thấy một mùi thơm quyến rũ.

Dưới ánh sáng mở hồ, Tiêu Hào nhìn khuôn mặt trước mặt mình quá hoàn mỹ, thật khiến người động lòng, ngay cả trái tim cũng bắt đầu đập nhanh.

Hai người chỉ mặc quần áo bó sát bên trong, cơ thể dính vào nhau, nhất định sẽ có chút cảm giác.

Tiêu Hào duỗi tay đặt dưới cổ Ninh Khinh Vân nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong lòng có nhiều suy nghĩ miên man.

Nhưng Tiêu Hào biết giữa anh và Ninh Khinh Vân không thể xảy ra chuyện gì.

Ninh Khinh Vân làm vậy bởi vì cô đang sợ hãi, cô sợ đêm nay sẽ là lần cuối hai người có thể thân mật bên nhau, bởi vì lần sau gặp lại hai người sẽ đối địch.

Ninh Khinh Vân sợ sau khi chiến tranh nổ ra, cô ấy sẽ chết trên chiến trường, cô ấy sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại Tiêu Hào nữa. Ninh Khinh Vân đã nghĩ đêm nay sẽ lên giường với Tiêu Hào nhưng cuối cùng lại thôi.

Cô biết Tiêu Hào yêu Liễu Nguyệt Hân, cô không thể làm như vậy. “Tiêu Hào.”

Ninh Khinh Vân nhìn Tiêu Hào bằng ánh mắt dịu dàng, có một số lời cô đã nghĩ rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng nói ra. “Trước đây tôi nhận cậu làm đồ đệ, hàng ngày chung sống hòa thuận bên nhau. Một mặt tôi nhìn trúng tài năng và huyết mạch của anh, một mặt là vì tôi thích anh

Tiêu Hào nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ninh Khinh Vân tự hỏi liệu đây có phải là một lời tỏ tình.

Về phương diện tình cảm Tiêu Hào không có nhiều kinh nghiệm. Nhưng Tiêu Hào sớm đã biết Ninh Khinh Vân thích anh.

Thái độ và sự quan tâm chăm sóc của cô đều thể hiện ra điều này. Nếu không có Liễu Nguyệt Hân, tám chín phần anh sẽ ở bên Ninh Khinh Vân.

Ở bên một cô gái xinh đẹp như vậy, Tiêu Hào sao có thể không bị quyến rũ?

Nói không động lòng là giả. Nhưng Tiêu Hào là người có nguyên tắc, anh không thể làm chuyện có lỗi với Liễu Nguyệt Hân. Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hãn là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu sắc. Trong lòng hai người chỉ có nhau, không có ai khác, càng không thể làm việc có lỗi với người còn lại. Tuy nhiên, đôi khi tình cảm của con người không tự chủ được. Giống như tình cảm Tiêu Hào dành cho Ninh Khinh Vân, rất phức tạp.

Khi Ninh Khinh Vẫn ôm hôn Tiêu Hào, anh chưa từng né tránh, trong lòng anh có vẻ cũng đón nhận tình cảm này. Ninh Khinh Vân tiếp tục nói: “Có một vài lời tôi sợ hôm nay không nói sau này sẽ không còn cơ hội. “Tôi thích anh mấy năm rồi, từng bước huấn luyện anh từ một thiếu niên trở thành Vương đế, tôi rất vui, những ngày ở bên anh đều đầy ắp tiếng cười. Nhưng sau khi trở lại Ma Đô trở thành Ma đế, tôi chưa có ngày nào vui vẻ." “Các loại âm mưu đấu đá, tranh chấp quyền lực làm phiền mỗi ngày. Tôi không thích cuộc sống như vậy, những ngày bên anh là những ngày vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Tiêu Hào biết những ngày Ninh Khinh Vân ở bên anh là lúc cô trốn khỏi Ma Đô, bởi vì những chuyện ở Ma Đô ép cô muốn tắt thở.

Tiêu Hào cũng nhớ lại khoảng thời gian hai người bên nhau. Khoảng thời gian đó, cả hai vô lo vô nghĩ, mỗi ngày ngoài việc tu luyện đều là ra ngoài vui chơi, không phải nghĩ ngợi chuyện gì.

Một năm đó Tiêu Hào đã quên đi nỗi đau trong lòng, quên hết mọi đau khổ, chỉ muốn ở bên Ninh Khinh Vân sống vui vẻ mỗi ngày.

Nhưng cuối cùng hai người phải chia tay, vì thân phận của Ninh Khinh Vân, cũng là vì Ma Đô và Kỳ Hạ xảy ra chuyện. Hai người phải tách ra, Ninh Khinh Vân về Ma Đô, Tiêu Hào về Kỳ Hạ ở Đế Vương Khu

Tiêu Hào từng nói đời này anh hối hận nhất là sự khác biệt với Ninh Khinh Vân.

Lúc tu luyện ở Tháp Ma Thần, Tiêu Hào khi ở tầng thứ mười đã nói ra chuyện này.

Chỉ là, Tiểu Hào không biết rằng thử thách cấp mười không phải là sức mạnh của Ma để các triều đại trước đây, mà là thử thách của Ma để thời đại hiện tại. tamlinh247.net trang web cập nhật *nhanh nhất

Sau khi Ninh Khinh Vận biết được điều này, cô đã rất cảm động, nếu Tiêu Hào không rời đi mà cả hai vẫn ở bên nhau thì có lẽ đó sẽ là một câu chuyện khác.

Tiêu Hào nói: “Những ngày bên cô tôi cũng rất vui. Mỗi người đều có chức trách của mình, thân bất do kỷ cũng không còn cách nào khác.

Ninh Khinh Vẫn cười: “Không sao, chỉ cần anh ở lại với tôi đêm nay là được, chuyện sau này để sau này rồi nói.”

Hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, Ninh Khinh Vân hỏi Tiểu Hào: “Tiêu Hào, nói cho tôi biết anh có từng thích tôi không? Trả lời nghiêm túc đừng nói dối”

Tiêu Hào tự hỏi lòng mình, cuối cùng anh khẽ gật đầu nghiêm túc nói: “Có”

Ninh Khinh Vân rất hài lòng với câu trả lời của Tiêu Hào, có được câu nói này của anh là đủ rồi.

Tình cảm giữa người với người đôi khi rất kỳ diệu.

Hai người đang ôm nhau mà Ninh Khinh Vân lại hỏi như vậy, nếu Tiêu Hào nói không thì bầu không khí sẽ bị phá vỡ, sẽ rất xấu hổ.

Tiêu Hào biết câu trả lời mà Ninh Khinh Vân muốn nghe, anh cũng tự hỏi mình anh có thích Ninh Khinh Vân không?

Đáp án chắc chắn là thích. Ninh Khinh Vân là người ưu tú về tất cả mọi mặt, lại đối tốt với Tiêu Hào như vậy.

Hai người nói chuyện rất nhiều, họ nói về những ngày bên nhau trước đây nhưng cả hai đều không nói gì về chuyện tương lai.

Nói chuyện đã mệt, Ninh Khinh Vân thiếp đi trong lòng Tiêu Hào, ngủ rất ngọt ngào, trên mặt cô nở một nụ cười hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau Ninh Khinh Vân dậy sớm, Tiêu Hào vẫn đang ngủ. Ninh Khinh Vũ mặc quần áo sau đó đến trước mặt Tiêu Hào nhẹ nhàng hôn lên trán,

Vẻ mặt Ninh Khinh Vận đau khổ, thì thầm trong lòng “Tiêu Hào, xin lỗi, sau này chúng ta không thể gặp lại nữa rồi. “Chiến tranh sắp nổ ra, nếu anh giúp tôi anh sẽ rơi vào thể tiến thoái lưỡng nan, hành động của anh sẽ bị coi là phản quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK