Chương 66: Tiêu Hào là Thần Y
Tiêu Hào lướt nhanh trong trí nhớ của mình, nhớ lại sự việc này, lúc đó việc diễn thuyết là do sư phụ sắp xếp.
Về phần thẻ vàng Kỳ Hạ thì không được cởi mở với những người từ các quốc gia khác. Lúc đó rõ ràng hoàng tử Ưng Quốc muốn làm khó Tiêu Hào, muốn anh tặng cho thành viên hoàng gia một tấm để hưởng các đặc quyền của Kỳ Hạ.
Tiêu Hào đã không làm vậy, không thể vi phạm quy tắc, nhưng anh ta không thể trực tiếp đắc tội hoàng tử Ưng Quốc được.
Trong số các học viên tham gia lớp học lúc đó, chỉ có một người Kỳ Hạ, đó chính là Điền Văn Trung.
Thẻ vàng không được đưa cho người nước ngoài, Tiêu Hào không quan tâm Điền Văn Trung là ai, chỉ cần biết anh ta là người Kỳ Hạ nên đã đưa cho Điền Văn Trung chiếc thẻ vàng có chữ ký.
Tất nhiên, chữ ký là chữ "Thần Y", không phải Tiêu Hào. Đem tặng một tấm thẻ vàng đối với bậc Thần Y ở tít trên cao mà nói hoàn toàn không đáng bận tâm.
Tuy nhiên, đối với Điền Văn Trung, người cả đời chưa bao giờ nhận được thẻ vàng mà nói, đó là một ân huệ tối cao.
Hơn nữa, thẻ vàng ký tên của Thần Y, do chính tay bác sĩ trao tặng, chính là vinh quang tột đỉnh!
Tiêu Hào nói: "Cứ cho là tôi tặng ông thẻ vàng thì cũng là do trợ lý đem trao, ông cũng không thể nào lại nhìn thấy mặt của tôi, làm sao mà ông lại nhận ra tôi được?"
Điền Văn Trung giải thích: "Thần Y đại nhân, cậu thật đúng là quý nhân hay quên. Lúc tôi đi vệ sinh cũng đã nhìn thấy mặt cậu một lần." "Tôi nhìn bộ quần áo của cậu, thêm cả nhịp chân bước đi của cậu liền nhận ra ngay." "Lúc đó tôi đã cám ơn cậu, nhưng cậu chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, chẳng nhìn tôi lấy một cái... "Thậm chí, có hai tên vệ sĩ đến cảnh cáo tôi rằng nếu tôi đem ngoại hình của Thần Y kể ra ngoài thì sẽ giết chết tôi. "
Tiêu Hào lướt qua trí nhớ liền nhớ ra, vì lý do đặc biệt, ngoại hình của anh không thể để lộ trước công chúng. "Thần Y đại nhân, tôi không bao giờ quên được cậu!" "Nếu không có thẻ vàng cậu đưa, sẽ không có nhà họ Điền chúng tôi ngày hôm nay!"
Đầu của Điền Văn Trung dường như dính chặt xuống đất với sự tôn thờ không gì sánh được.
Hai chân của Điền Hậu run lên, quỳ rạp trên mặt đất.
Điền Sáng sợ tới mức sắp ngất đi!
Giờ phút này, ý nghĩ về cái chết đã xuất hiện trong đầu Điền Hậu và Điền Sáng!
Bọn họ ngàn vạn lần không thể tin được, nhưng Tiêu Hào trước mắt đây lại là Thần Y thật.
Ông tuyệt đối không bao giờ lấy chuyện này ra làm trò đùa!
Y thuật, sức chiến đấu của Tiêu Hào, còn có cả bộ quân sự chống lưng đẳng sau, đều cho thấy Tiêu Hào không hề đơn giản, nhưng sau khi thân phận thực sự của Tiêu Hào được tiết lộ, họ cảm thấy như một giấc mơ.
Tiêu Hào không ngờ rằng sẽ gặp một người quen biết mình ở đây.
Tiêu Hào nhớ lại những gì Điền Hậu đã nói trước đây, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng: "Thiên Trung, cho nên . ông đã cầm thẻ vàng có chữ ký của tôi để giả danh lừa bịp suốt mấy năm nay? Nói với người khác rằng đó là thẻ do đích thân Thần Y trao tặng, có được đặc quyền của Thần Y?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tấm thẻ có chữ ký này chỉ là thẻ vàng để dạy học, không khác gì thẻ vàng bình thường.
Không phải là thẻ vàng thật của Thần Y.
Điền Văn Trung cả kinh: "Đại nhân, chúng tôi rất kính trọng cậu." "Chính nhờ tấm thẻ vàng mà cậu đưa mới giúp cho nhà họ Điền có được quy mô to lớn tốt đẹp như ngày hôm nay!" "Nếu không có thẻ vàng của cậu, nhà họ Điền của chúng tôi đã bị nhà họ Đường thôn tỉnh ba năm trước rồi!" "Tấm thẻ vàng này là thần hộ mệnh của nhà họ Đường chúng tôi. Dù nhà họ Đường và nhà họ Lâm có thực lực đến đâu cũng phải đối xử kiêng dè với nhà họ Thiên chúng tôi. Chỉ cần tôi lấy tấm thẻ này ra thì không ai dám làm điều gì đối với chúng tôi. " "Bọn họ dám hủy hoại Điền gia, nhưng tuyệt đối không dám đắc tội đến 'Thần Y!"
Điền Hậu lúc này cũng mở miệng: "Thần Y đáng kính, giống như tình huống hôm nay chúng tôi không biết cậu là
Thần Y, chỉ biết là cậu đã Điền gia chúng tôi một trận tan tành, cậu còn muốn làm hại tôi, bố tôi và con trai. "Vào lúc nguy cấp này, tôi nói ra việc bố tôi có một thẻ vàng do Thần Y ban tặng. Tôi ... tôi đã làm tất cả điều đó đều là để bảo toàn tính mạng mà thôi."
Tiêu Hào tin lời của hai người, bởi vì hai từ Thần Y quá lớn lao.
Có thể có chữ ký của Thần Y thì sẽ không có ai dám động vào người đó.
Không ai có thể ngờ rằng tấm thẻ này là giả, vì không ai dám giả mạo. “Đồ khốn kiếp!” Đột nhiên, ông lão trực tiếp nắm lấy cổ áo Điền Hậu, quát: “Rốt cuộc con đã làm chuyện gì? Sao con lại dám đắc tội với Thần V "Con còn không mau cúi lạy Thần Y xin tha tội!" Điền Hậu không ngừng quỳ lạy: "Thần Y đại nhân, tôi có mắt không tròng." "Thần Y Kỳ Hạ của chúng tôi, nổi tiếng thế giới, y thuật không có đối thủ. Cậu luôn là niềm tự hào của người Kỳ Hạ chúng tôi và là thần tượng mà gia tộc họ Điền chúng tôi luôn sùng bái." "Tuy rằng tôi không biết hình dáng thật của Thần Y, nhưng từ ba năm trước kể từ sau khi bố tôi gặp cậu, tôi đã rèn đúc tượng cậu bằng vàng. Tôi cùng con trai tôi cứ vào ngày mười lăm hàng tháng đều thờ cúng cậu!" "Thần Y, Điền gia chúng tôi đều là tín đồ trung thành của cậu!" "Lần này xúc phạm đến cậu, muốn giết hay chém tôi đều nhận không một lời oán thán!" "Nhưng kẻ nào làm kẻ đó chịu, bố tôi và con trai tôi hoàn toàn không biết những chuyện này. Muốn giết thì hãy giết một mình tôi thôi!"
Tiêu Hào cực kì kinh ngạc, thật sự không ngờ người nhà họ Điền hâm mộ hắn đến mức đúc hẳn một bức tượng vàng!
Điền Hậu đương nhiên không dám nói dối những chuyện như vậy. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Nếu Điền Hậu cầu xin sự thương xót, Tiêu Hào nhất định sẽ không buông tha cho ông ta, nhưng bây giờ nhìn thần thái Điền Hậu một mực quả quyết xin nhận lấy cái chết, hơn nữa từ trước đến nay đều là hai chữ Thần Y che chở cho Điền gia, Điền gia là một tín đồ của Thần Y.
Tiêu Hào do dự.
Tiêu Hào hỏi: "Nhà họ Điền của ông có trình độ rất cao trong lĩnh vực tâm linh. Hướng nghiên cứu của nhà họ Lâm và nhà họ Đường hoàn toàn khác với nhà họ Điền. Tại sao ông lại muốn hợp tác với họ?"
Tiêu Hào phải tìm hiểu kĩ những điều này trước khi quyết định có nên trừ khử Điền Hậu, làm cho nhà họ Điền biến mất hay không.
Điền Hậu thành thật trả lời: "Chuyện này là một câu chuyện dài." "Trong những năm qua, sự nổi lên của nhà họ Điền ảnh hưởng đến quyền lợi của nhà họ Đường và nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm đối xử với nhà họ Điền của chúng tôi rất không rõ ràng, còn nhà họ Đường đã trực tiếp chèn ép và ra tay muốn thâu tóm Điền gia chúng tôi. " "May mắn thay, thẻ vàng của bố đã cứu chúng tôi, nhưng nhà họ Đường không có được Điền gia thì lại chèn ép trong lĩnh vực kinh doanh và y học, khiến nhà họ Điền chúng tôi không tài nào thở nổi, thậm chí dồn ép chúng tôi không còn nơi nào để đi." "Cuối cùng, bất đắc dĩ tôi mới lựa chọn hợp tác mọi mặt với nhà họ Đường. Những chuyện này tôi giấu bố tôi, bởi vì bố tôi nhất định sẽ không đồng ý. Sau đó, khi bố tôi biết chuyện thì đã không còn đường rút lui nữa rồi." "Hai năm qua, sau khi chúng tôi hợp tác với nhà họ Lâm và nhà họ Đường, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Bất kể là việc kinh doanh hay bệnh viện của chúng tôi đều có thu nhập tăng gấp ba lần so với những năm trước." "Thậm chí người nhà họ Đường cũng hứa với tôi là trong cuộc bầu chọn thẻ vàng năm nay, tôi nhất định sẽ được xếp hạng. Với sự hỗ trợ của nhà họ Đường, việc nhận được thẻ vàng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi." "Nhưng ... trên thực tế, bất kể việc làm ăn của nhà họ Điền lớn đến đầu, đều đã bị nhà họ Đường xâm nhập. Nhà họ Đường không yên lòng, uy hiếp và chèn ép khắp nơi, đã chiếm được huyết mạch của nhà họ Điền chúng tôi. Tôi ... Tôi buộc phải nghe lời nhà họ Đường... "Họ Điền đã dần trở thành bù nhìn của nhà họ Đường... “Đồ khốn kiếp!” Điền Văn Trung lại tát ông ta một phát: “Con... Con đã giấu bố làm những chuyện gì với nhà họ
Đường suốt bao năm nay?" "Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, rất nhiều y thuật của nhà họ Đường đều rất giỏi nhưng chủ yếu là kỹ thuật bào chế thuốc độc. Còn Đường Thiên Quân người đứng đầu nhà họ Đường tâm thuật bất chính!" "Vậy mà con dám giấu bố hợp tác với nhà họ Đường bao lâu nay!"
Điền Hậu lộ vẻ chua xót và bất lực: "Con làm vậy cũng vì muốn giúp cho nhà họ Điền chúng ta được rạng danh"
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất