Lưu Ngọc Lan nghe được Tiêu Hào làm ra chuyện như vậy, làm sao chịu được. "Tiêu Hào, Nguyệt Hân nhà chúng tôi đợi cậu sáu năm, nó vẫn nổi án tù sáu năm trước của cậu là bị người ta hãm hại." "Hiện tại thì sao, cậu giải thích như thế nào ?" "Cậu làm như thể chính là không xứng đáng với Nguyệt Hân. "Cái tên cầm thú này, mày là đồ rác rưởi Lưu Ngọc Lan lúc này hoàn toàn bùng nổ "Vì sao?" Liễu Nguyệt Hãn vẻ mặt ủy khuất cùng nước mắt không dám tin: "Tiêu Hào, nói cho em biết, vì sao, vì sao làm như vậy! "Anh có biết em vì anh trả giá bao nhiều không, kết quả là, anh đối xử với em như vậy sao!"
Bop!
Liễu Nguyệt Hân đánh ra một cái tát.
Tiêu Hào cũng không tránh, anh suy nghĩ muốn giải thích, muốn an ủi Liễu Nguyệt Hân .
Chính là cục diện hiện tại, chứng cứ đầy đủ, vẫn là tên cảnh sát cầm đến chứng cứ, giải thích như thế nào cũng là vô ích.
Tìm Liễu Nguyệt Như rất đau, đau thấu tim gan.
Sáu năm chờ đợi, hóa thành số không.
Cô vị Tiêu Hảo cự tuyệt biết bao nhiêu người, trả giả biết bao nhiều, chính là hiện tại, Tiêu Hào lại làm ra cái chuyện dơ bẩn như thê!
Anh ta nói hôm nay anh ta sẽ chứng minh mình không phải kẻ yếu đuổi, đây chính là sự chứng minh của anh ta sao!
Tiêu Hào, tất cả mọi người gây áp lực cho cô, cô đều có thể nhịn được, cô vẫn một lòng đứng cạnh anh ta.
Anh ta nỡ lòng nào làm tan nát trái tim cô !
Liễu Kiến Phong khỏe miệng nhếch lên cười lạnh, Tiêu Hào ơi là Tiêu Hào, mày nếu có thể đánh, cục diện hiện tại, tao xem mày phá như thế nào
Lần này, tuyệt đối sẽ nhất máy vào địa ngục "Cai tháng rác rưởi này, độ sâu mọt ghê tởm, máy còn không mau quỳ xuống nhận sail
Liễu Vĩnh lập tức đi ra biểu hiện chính mình: "Tiêu Hào, quý xuống"
Các thân thích khác tất cả đều lòng đầy căm phần. "Cải thang súc sinh này, còn không mau quỳ xuống!" "Tiêu Hào, quỳ xuống nhận sai với Thanh Nhã!"
Sắc mặt Tiêu Hào lạnh như băng, ảnh mặt dừng lại trên người Liễu Kiến Phong.
Đang vui sướng khi người khác gặp họa, Liễu Kiến Phong cảm nhận được ảnh mặt tràn ngập sát ý của Tiêu Hào trong lòng liên căng thẳng, thậm chí có chút sợ hãi.
Anh ta sợ cái gì? Tiêu Hào lần này chết chắc rồi! “Tiêu Hào, còn không mau quỳ xuống!" Liễu Vĩnh thấy Tiêu Hào không quỷ, đi đến phía sau một cước đá vào chân Tiêu Hào, anh ta phải đã cho Tiêu Hào quỳ xuống đất
Liễu Vĩnh muốn bảo thủ, lần trước bị Tiêu Hào đả thương, lần này anh ta muốn đánh trá Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et
Nhưng mà, thân thể Tiêu Hào nhẹ nhàng dễ dàng tránh né sang một bên. "Thăng khốn, mày còn dám trốn!" Liễu Vĩnh mắng to.
Mà Tiêu Hào thuận thể một cước đá về phía đùi phải của Liễu
Vĩnh.
Răng rằm
Liễu Vĩnh hét thảm một tiếng, ngã trên mặt đất, ôm đùi phải, đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, nhe răng nhếch miệng "Chân của tôi... "Chân của tôi gãy rồi!"
Ai cũng thật không ngờ, Tiêu Hảo tuy trở thành mục tiêu công kích, chứng cớ vô cùng xác thực, ở trước mặt chấp quản thật sự dám mạnh tay
Kẻ điên
Mọi người đều là kinh hãi
Hai tên cảnh sát lập tức lấy súng ra, chĩa về phía Tiêu Hào. "Tiêu Hào, mày còn dám hành hung ở trong này, còn không mau giơ tay chịu trời"
Liễu Kiến Phong tức giận nói: "Tiêu Hào, mày làm hại Thanh Nhã, chết đến nơi rồi mà còn dám đánh ngã em trai tao!"
Lúc này, Liễu Kiến Phong đem thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị tốt đưa cho Liễu Nguyệt Hãn. "Nguyệt Hân, ký đi, đừng do dự, nhanh chóng rời khỏi tên khốn khiếp này !
Liễu Nguyệt Hân giờ phút này, đối với Tiêu Hào là hận đến cực điểm, căn bản không có nửa điểm do dự, ký tên lên thỏa thuận lỵ hôn. "Tiêu Hào, kỷ đi!" Trong mắt Liêu Nguyệt Hân tràn đầy tơ máu, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống dưới. "Ký tên nhanh lên, tôi không bao giờ... muốn nhìn thấy anh nữa !" Sắc mặt Tiêu Hào lạnh lùng, cầm lấy thỏa thuận ly hôn, hai tay dùng sức, trực tiếp đem bản thỏa thuận xé nát.
Mảnh nhỏ bay múa, rơi xuống chân mọi người.
Tiêu Hào cũng không giải thích, cậu Lương bỏ thuốc? Chính mình bị vu hãm?
Những giải thích này, chỉ là càng bối càng đen, bởi vì, đối phương không một ai đứng về phía anh Tiêu Hào híp mắt, ảnh mát lạnh như băng đảo qua mọi người. "Người nhà họ Liễu, tôi đối với các người quá thất vọng rồi!" "Các người rất nhanh sẽ phải trả giá đại giới
Sau đó, Tiêu Hào nhìn về phía Liễu Kiến Phong. "Liễu Kiến Phong, thầy giáo anh có thể bảo vệ anh một lần, tôi xem làm thế nào có thể bảo vệ anh lần thứ hai"
Tiêu Hào đã sớm đoán ra, chuyện lần này, tám chín phần mười có quan hệ với Liễu Kiến Phong.
Liễu Kiến Phong cười nói: "Tiêu Hào, đây là lần thứ hai máy vào tù, hy vọng mày biểu hiện tốt, sớm một chút đi ra ngoài.
Tiêu Hào, lần này mày đi vào, tao sẽ đưa mày vào nhà giam khủng khiếp nhất ở Bắc Cảnh, mày chuẩn bị ngồi dưới đáy ngục đị Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Hai tên cảnh sát công tay Tiêu Hảo lại. Tiêu Hào bị đưa lên xe cảnh sát.
Mọi người thấy Tiêu Hào bị đưa đi, phần lớn mọi người trong lòng đều vui sướng khi người khác gặp họa. "Nguyệt Hàn!" Ông cụ nghiêm mặt nói: "Ngày mai đến công ty làm thủ tục từ chức đi "Lưu Ngọc Lan, cả nhà các người trong vòng ba ngày dọn ra ngoài, phòng ở của các người bị công ty thu hồi!"
Lưu Ngọc Lan kinh hãi không nhẹ, vội vàng nói: "Bố, Tiêu Hào đã bị bắt đi rồi, Nguyệt Hân cũng đồng ý ly hôn, bố như nào lại làm như vậy?" "Thu lại phòng ở, vậy chúng con ở đâu?
Ông cụ lạnh lùng nói: "Tiểu Hào làm ra chuyện như vậy, mất hết mặt mũi nhà họ Liễu chúng ta!" "Hợp tác cùng nhà họ Lương, các người làm hỏng rồi, đây chính là trừng phạt "Giải tán đi!"
Ông cụ rời đi, mọi người cũng giải tán.
Lưu Ngọc Lan khóc không ra nước mắt, Liễu Nguyệt Hân tâm như tro tần... “Nguyệt Hân... Lưu Ngọc Lan nằm chặt tay Liễu Nguyệt Hân, hiện tại chỉ có con mới có thể cứu sống cả nhà chúng ta, chỉ cần con gả cho Lương Thiếu Thu, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Liễu Nguyệt Hãn giờ phút này, tâm loạn như ma, làm sao còn tâm tư nói chuyện này.
Bất kể là như thế nào, cô cũng không nguyện ý gả cho Lương Thiếu Thủ.
Liễu Kiến Phong sau khi giúpông cụ nghỉ ngơi xong, rời đi biệt thự gọi một cuộc điện thoại. "Cậu Lương, toàn bộ sự tình đã làm thỏa đáng, Tiêu Hào đã bị bắt vào" "Tốt làm." Lương Thiếu Thu nghe được cải tin tức này vô cùng vui sướng "Chuyện lần này, làm vô cùng tốt, nhớ kỹ, phong sát Liễu Nguyệt Hân, làm cho cho cô ta trong ba thành phố không tìm được công việc, đơn vị nào cũng không muốn cô ta. “Tôi phải cho một nhà bọn họ cùng đường, cô ta phải giáp mặt đến cầu xin tôi!"
Liễu Kiến Phong cười nói: "Xin yên tâm, đó là chuyện nhỏ, Liễu Nguyệt Hân sớm muộn gì cũng là người của ngài."
Cục cảnh sát, phòng thẩm vấn. Tiêu Hào bị khóa chặt trên bàn thẩm vấn. không bao lâu, một cảnh sát xinh đẹp đi đến. khuôn mặt nữ thần phổ biến, chân thon eo nhỏ.
Tiêu Hào đánh giả có gái trước mặt, cô gái này rất quen thuộc, không phải là nữ cảnh sát thực tập sáu năm trước thẩm vấn anh sao?
Cô ta tên là Ôn Linh Anh
Sáu năm trước, Ôn Linh Anh vẫn là một cô gái trẻ mới bước vào xã hội, ngọt ngào thanh thuần, là một cảnh sát thực tập, lúc ấy, xét duyệt án tù của Tiêu Hảo.
Thật không ngờ, sáu năm sau, lại thay đổi lớn như vậy.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net