Bé gái cũng nói: “Không chịu hỏi thăm xem Vu Cổ Môn của chúng ta là nơi nào mà dám xông tới, còn đòi xem độc vật mà chúng ta nghiên cứu.
Bé trai nói: “Chúng đúng là không biết sống chết, không lâu sau chúng đều sẽ bị độc vật giết chết, xé thành mảnh nhỏ.”
Bé gái nói: “ÀI, ước gì được thấy cảnh tượng máu thịt be bét đó.”
Lúc này, sắc mặt hai người đều âm u, khác hẳn lúc vừa rồi.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bên ngoài thì rất kinh ngạc. Bé trai bé gái trông rất quen thuộc, cho người ta cảm giác không giống người xấu, thật không thể ngờ chúng còn nhỏ mà lại ác độc cỡ này.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như đều bình yên vô sự. Với lực lượng của Tiêu Hào thì đã bách độc bất xâm, anh dùng lực lượng bảo vệ Đỗ Thanh Như, còn độc vật trong này thì những con như rắn rết bò cạp đều không thể tiếp cận Tiêu Hào trong phạm vi năm mét.
Mấy phút sau, bé trai bé gái không nghe thấy động tĩnh trong hang. Bé tranh nói: “Có lẽ hai người kia đã bị xé thành mảnh nhỏ rồi nhỉ.”
Bé gái nói: “Lúc rời đi sư phụ đã nói rồi mà, kẻ địch lần này có khả năng là cường giả Kim Đan tứ cấp, muốn giết chết cường giả Kim Đan cấp rất khó. Mặc dù sư phụ đã chuẩn bị hết thảy, nhưng chúng ta vẫn nên chờ một lát.”
Bé trai gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng. Cơ quan ám môn, độc vật ở đây đều đã sẵn sàng, nhưng lạ là sao chúng không tấn công cửa đá? Nếu tấn công thì kết giới trận pháp trên cửa đá sẽ bị khởi động, trực tiếp giết chết chúng!"
Hai người vừa dứt lời thì một tiếng nổ ầm vang, cửa đá trước mặt bị đánh thủng một lỗ, sau đó cả cánh cửa đá sập xuống, biến thành bột phần. Trận pháp, kết giới mạnh mẽ đều bị Tiêu Hào phá vỡ. Tiêu Hào kéo tay Đỗ Thanh Như bước ra bên ngoài, tất cả độc vật trong hang đều bị Tiêu Hào giết sạch không còn một mống. Trên người Tiêu Hào sạch sẽ, không có bất cứ độc tố, khói độc thậm chí không thể chạm vào góc áo của hai người. Bé trai và bé gái đều sững sờ, không thể tin nổi.
“Không thể nào! Không thể như thế được! Cửa đá đã được sư phụ bày ra kết giới trận pháp rất mạnh, sao có thể bị hủy hoại?!”
“Độc vật trong hang đều vô cùng đáng sợ, đều đứng đầu bách độc, tại sao lại đều chết hết? Hơn nữa hai người họ còn không hề trúng độc!”
“Chẳng lẽ thực lực của họ trên cả Kim Đan?”
Thấy hai người đều lộ vẻ hoảng sợ, Tiêu Hào nói: “Còn nhỏ mà đã ác độc thế này, đáng chết!”
Bé trai lạnh lùng nói: “Bọn ta là người trong tà đạo, vốn dĩ là kẻ xấu. Bọn ta làm chuyện xấu, mỗi ngày ở đây luyện chế độc dược hại người, có gì đâu mà đáng chết hay không! Nếu không thể giết chết các người thì mời các người ra tay." Vẻ mặt bé trai kiên quyết, không hề sợ chết.
Bé gái cũng nói: “Đúng, không giết chết các người thì bọn ta cũng không còn cách nào báo cáo với sư phụ. Muốn giết muốn chém gì thì tùy các người. Dù sao bọn ta cũng đã giết được quá nhiều người rồi, dù chết cũng chỉ lời chứ không lỗ.”
Hai người này đúng là hết thuốc chữa, hiển nhiên là từ nhỏ được kẻ xấu xa nuôi nấng, bị quán thâu những tư tưởng khủng bố ác độc nên trong đầu chúng chỉ còn mỗi luyện chế độc dược và hại người, cùng với nghe lời sư phụ.
Tiêu Hào nói: “Nói cho tôi biết sự phụ của các người là ai, đang ở đâu? Nói hết cho tôi biết, tôi sẽ cho các người chết thoải mái một chút!”
Bé trai cười tà ác: “Bọn ta không biết sư phụ đang ở đâu, đừng hòng moi được gì từ miệng bọn ta."
Nói rồi bé trai trực tiếp ra tay, khỏi đen bốc lên từ lòng bàn tay đánh về phía Tiêu Hào. Bé gái cũng không chịu yếu thế, trên người xuất hiện quầng sáng, xông về phía Đỗ Thanh Như.
Bóng dáng Tiêu Hào lóe lên, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt bé trai bé gái. Tay trái của Tiêu Hào đặt lên đầu bé trai, tay phải đặt trên đầu bé gái.
“Đúng là chết không hối cải! Không biết điều! Di Hồn Đại Pháp!”
Tiêu Hào trực tiếp sử dụng Di Hồn Đại Pháp thôn tính ký ức của hai người này, giết chết hai người. Sau đó Tiêu Hào châm lửa đốt cháy hết sạch mọi thứ ở nơi này.
Sau khi chiếm được ký ức của hai người, Tiêu Hào hơi kinh ngạc. Tiêu Hào nói: "Sư phụ của chúng tên là Vạn Khánh Long, đại sư huynh tên là Lãnh Đao Ảnh. Mấy ngày trước hai người này từng trở về, đã căn dặn rất nhiều chuyện rồi rời đi ngay.
“Còn một thông tin nữa.” Tiêu Hào nói tiếp: “Trước kia Vạn Khánh Long không phải là người của Vu Cổ Môn, mà là thuộc Cửu Âm Môn. Từ trăm năm trước Cửu Âm Môn bị hủy diệt thì người của Cửu Âm Môn xói mòn ở các nơi không dám nhận chủ quy tông, có người nấp ở nơi tụ tập tà phái, thành lập môn phái của mình.”
Đỗ Thanh Như rất kinh ngạc: “Người phụ nữ bí ẩn lần trước cứu Liễu Nguyệt Hân cũng là người của Cửu Âm Môn. Có khi nào cô ta cũng liên quan tới Vạn Khánh Long không?”
Tiêu Hào ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là không đâu. Người phụ nữ kia đã cứu Liễu Nguyệt Hân.
Khi đó nhà họ Bạch xảy ra chuyện lớn như thế, Đỗ Thanh Như cũng có mặt ở hiện trường, mọi người đều biết nhà họ Đỗ có quan hệ tốt với nhà họ Bạch, nhà họ Bạch có thần y bảo vệ, vào thời điểm mấu chối này, có người dám tiêu diệt nhà họ Đỗ, chứng minh chuyện này không chỉ đơn giản là cướp báu vật.
“Thanh Như, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tìm được hai người này. Tôi sẽ đưa ra lệnh truy nã tối cao cho vương triều Ám Dạ để ông ta không có đường trốn. Hơn nữa bắt được hai người thì sẽ có năm mươi triệu linh thạch, hiện giờ người trong các thành phố đều đang truy lùng họ, hơn nữa tay phải của cả hai đều chém đứt, đặc thù quá rõ ràng, tôi tin chắc sẽ nhanh chóng tìm thấy họ.”
Đỗ Thanh Như gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn anh, anh Tiêu.”
Tại nhà họ Tần ở thủ đô lúc này.
Trong phòng rèn bí mật, một đại sư thợ rèn cùng ba trợ thủ đang ngồi trước dụng cụ tinh vi, rèn một món đồ rất kỳ quặc, đó là cánh tay kim loại. Trên cánh tay được nạm rất nhiều đá quý, mỗi viên đá quý đều có lực lượng tăng cường rất mạnh.
Hơn nửa tiếng sau, một đại sư lấy cánh tay màu vàng từ trong lò rèn ra, thông qua dụng cụ tinh vi tính toán mài giữa, kích hoạt hết toàn bộ lực lượng trong đá quý, liên hệ với những viên đá quý khác khiến đá quý và cánh tay kim loại dung hợp với nhau tạo thành một thể.
“Ha ha ha, thành công, thành công rồi!” Đại sư rèn phấn khởi nói: “Tám năm trước tôi từng làm cánh tay kim loại cho một người bạn, cánh tay kim loại lần này còn mạnh hơn lần trước mấy lần! Mau đi báo cho thiếu chủ!”
Mười mấy phút sau, Tần thiếu chủ dẫn một thiếu niên cụt tay đi vào phòng rèn. Thiếu niên không có cánh tay phải, tay áo trống rỗng, mặc áo xám, đầu đội mũ trùm che khuất cả gương mặt. Tần thiếu chủ và thiếu niên này lần lượt đi đến trước lò rèn, hai đại sư rèn đưa cánh tay vừa rèn xong cho Tần thiếu chủ.