Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Chương 197: Tự tìm đường chết

“Cháu chỉ biết rằng bố mẹ cháu chết trong một vụ tai nạn xe hơi.” Long thiếu gia thì thào.

Châu Vương Bình lạnh lùng quát: "Bố cháu là tự tìm cái chết, tự đâm đầu vào con đường chết. Bố cháu là con riêng của nhà họ Châu, bố con cháu cả ngày lấy cái danh nhà họ Châu để ra ngoài làm xằng làm bậy. Cuối cùng, bố của cháu đã vô tình đụng phải một cậu thanh niên khi đang uống rượu. Đó là lỗi của bố cháu nhưng bố cháu còn dám tuyên bố muốn đánh cậu thanh niên đó tàn phế, muốn giết cậu ta. Bố cháu đã tìm người để đối phó với cậu thanh niên, và kết quả là bố mẹ cháu đã chết vào đêm hôm đó. Đây chính là sự thật!"

Vẻ mặt của Long thiếu gia co giật, bao năm qua anh ta chỉ biết bố mẹ mình bị tai nạn xe hơi nên qua đời, anh ta còn từng nghĩ là do kẻ thù hại chết, nhưng anh ta không ngờ sự thật lại như thế này. Anh ta không nghi ngờ gì về những gì chú hai nói. “Người đó là ai, là ai đã hại chết bố mẹ cháu?” Long thiếu gia nghiến răng hỏi. Châu Vương Bình nhả ra vòng khói: "Chú nói với cháu chuyện này là muốn cháu đừng có giống bố cháu, có muốn giống như tên ngốc Châu Thiên Bắc kia hay không? Châu Thiên Bắc thích quấy rối, sao cháu lại lôi nó xuống nước, ở cùng một đứa ngu cháu sớm muộn gì cũng hại chết chính mình "Tự mình suy nghĩ đi, cháu và Châu Thiên Bắc nếu không phải có cái cây to là nhà họ Châu đây che chắn cho các cháu đã bị người ta giảm cho tan nát từ lâu rồi."

Long thiếu gia đương nhiên hiểu được những nguyên tắc này, làm người phải giản dị, đừng quá kiêu ngạo, nếu không sẽ làm mất lòng người bản thân không nên xúc phạm và sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Mục đích của Long thiếu gia hôm nay là để Châu Thiên Bắc xử lý Tiêu Hào, để người của đội Chấp Quản đưa Tiêu Hào đi, với tính khí của Châu Thiên Bắc, lúc đó anh ta sẽ dạy dỗ Tiêu Hào một trận nên thân, vậy thôi. Anh ta không ngờ rằng mọi chuyện sẽ hoàn toàn mất kiểm soát và rắc rối lại lớn như vậy.

Châu Vương Bình vẻ như hận rèn sắt không thành thép: "Bố của cháu là con thứ ba trong nhà họ Châu, có biết tại sao lại không bảo cháu gọi chú là bác hai không? Không những bố cháu là đứa con hoang của nhà họ Châu mà cái chết của bố mẹ cháu còn là sự sỉ nhục của nhà họ Châu. Châu Long, cháu còn chưa rõ thân phận của mình hay sao? Cháu cho rằng mình rất khôn khéo, còn kéo Châu Thiên Bắc xuống nước để đối phó với Tiêu Hào? Đúng là một thằng ngu!"

Có một số điều, Long thiếu gia từ nhỏ đã hiểu rằng mặc dù sống trong nhà họ Châu, nhưng không có bao nhiêu người nhà họ Châu thực sự đối xử tốt với mình.

Khi còn đi học, anh ta rất ít khi nhắc đến việc mình xuất thân từ nhà họ Châu. Châu Vương Bình xúc phạm bố mẹ của Long thiếu gia, nhưng Long thiếu gia không dám nổi giận. Anh ta biết tính khí của chủ hai, biết rằng chú hai chỉ đang dạy dỗ anh ta, chỉ bảo anh ta cách làm việc. Nếu chủ hai không quan tâm đến anh ta thì hôm nay đã không xuất hiện. "Chú hai, cháu hiểu rồi, sau này cháu làm gì cũng sẽ thật giản dị, sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như ngày hôm nay" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Châu Vương Bình sắc mặt tối sầm lại: "Cháu vẫn cứ không hiểu. Nếu không phải nhà họ Châu chúng ta quá ít người thân thì chú không bao giờ đi đào tạo cái đứa bỏ đi như cháu. Đấu đá với một người, bên ngoài tỏ ra hiếu thắng thì có tác dụng gì không? Cháu tưởng đó là đánh nhau trong trường học à? Cháu nhìn lại mình đi, nhìn lại Châu Thiên Bắc rồi quay sang nhìn Tiêu Hào, chẳng lẽ cháu không nhìn ra sự chênh lệch à?"

Long thiếu gia không biết trả lời thế nào, nếu trả lời sai, chủ hai sẽ nổi giận trở lại, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tiêu Hào lớn hơn Long thiếu gia mấy tuổi và ít hơn Châu Thiên Bắc mấy tuổi. Tiêu Hào gần đây thực sự rất lợi hại, anh ta đã giành được những chiến thắng to lớn trước nhà họ Trương, nhà họ Đường và nhà họ Liễu. Nhưng Long thiếu gia luôn cho rằng đó là đo Đại đô đốc Cao của Bắc Cảnh làm chỗ dựa lưng cho Tiêu Hào, bản thân Tiêu Hào chẳng năng lực gì.

Long thiếu gia có ngu đến mấy, khi nghĩ đến thái độ của chủ hai trước mặt Tiêu Hào hôm nay, anh ta liền biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. "Chú hai, chẳng lẽ ... phía sau Tiêu Hào có thể lực rất mạnh chống lưng sao?" "Cháu nói xem? Đến bây giờ cháu mới nhìn ra điều đó ư?" Châu Vương Bình tức giận nói: "Ngay từ khi Tiêu Hào nghĩ cách đuổi học cháu thì cháu đã nên nghĩ đến điều này rồi mới phải. Chú nói cho cháu biết, năm ngày trước, chúng ta đã lên kế hoạch đối phó với Tiêu Hào. Nhà họ Châu cho người ám sát Đại đô đốc Cao nhưng tất cả đã bị giết sạch, không chừa một ai." "Nhà họ Lương thuê Thiên Văn Môn bắt cóc Liễu Nguyệt Hàn, kết quả là ... toàn bộ Thiên Văn Môn đã bị giết sạch. Những chuyện này, rất có thể đều có liên quan đến Tiêu Hào. Cháu không thấy Tiêu Hào không coi nhà họ Châu chúng ta ra gì, hết lần này đến lần khác khiêu khích chú sao? Chỉ dựa vào hai thằng vô dụng như cháu và Châu Thiên Bắc mà có thể đấu lại với Tiêu Hào ư?"

Long thiếu gia nghe vậy, lòng bàn tay toát mồ hôi, cả người run lên. Không ngờ Tiêu Hào lại mạnh đến vậy. Anh ta thậm chí không ngờ rằng giữa nhà họ Châu và Tiêu Hào sẽ có mối thù lớn như vậy.

Tuy nhiên, Long thiếu gia lại mừng thầm, nếu như nhà họ Châu đã đang dồn toàn lực để đấu với Tiêu Hào, vậy thì kết quả cuối cùng Tiêu Hào chắc chắn sẽ chết.

Châu Vương Bình vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Sau này giản dị một chút, chịu khó đi làm chuyện đứng đắn nhiều hơn. Chuyện bảo cháu đi giết Giang Yến Thanh đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa làm?"

Long thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: "Chú hai, chuyện này cháu đã lên kế hoạch cả rồi, đảm bảo không chê vào đâu được. Kế hoạch của cháu là..."

Châu Vương Bình phất tay cắt ngang lời Long thiếu gia: "Chú không muốn nghe kế hoạch của cháu, chủ chỉ cần kết quả. Lần trước chú đã nói với cháu, đợi xử lý ổn thỏa chuyện này rồi, sau này sẽ cho cháu đi theo chủ. Nếu xử lý không ổn, sau này chú sẽ không thèm quan tâm cháu nữa. Như thế nào thì cháu tự liệu mà làm đi!" Châu Vương Bình rời khỏi phòng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Long thiếu gia cầm lấy chai rượu trên bàn đập mạnh xuống đất. "Tiêu Hào! Cho dù sau lưng mày có thể lực mạnh đến mấy chống lưng, tao cũng không sợ mày. Cả lần trước lần lần này tao đã phải chịu nhục ba lần, tao nhất định sẽ trả cho mày gấp mười lần."

Lần đầu tiên ở phòng hát karaoke anh ta muốn dạy dỗ Tiêu Hào, nhưng lại bị Tiêu Hào dạy dỗ lại. Lúc đó anh ta không biết mọi chuyện là do Tiêu Hào làm, sau khi trở về anh ta nghĩ đi nghĩ lại mới khẳng định là do Tiêu Hào đã làm.

Lần thứ hai chính là bị nhà trường đuổi học. Anh ta còn tưởng rằng Giang Yến Thanh sẽ bị đuổi học ngày hôm đó. Hiệu trưởng vốn không dám đuổi học anh ta, nhưng khi Tiêu Hào đến liền gọi điện thoại đuổi học anh ta.

Lần thứ ba, chính là tại phòng đăng ký kinh doanh ngày hôm nay, anh ta quỳ xuống xin lỗi Tiêu Hào, Tiêu Hào hết lần này đến lần khác kêu là không nghe thấy khiến anh ta phải xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Nghĩ đến những điều này, Long thiếu gia tức giận muốn sôi gan. "Tiêu Hào à Tiêu Hào, Giang Yến Thanh với mày mờ ám không rõ ràng. Rất nhanh thôi tao sẽ cho mày nhìn thấy xác của Giang Yến Thanh. Đây là bước đầu tiên trả thù mày!"

Long thiếu gia gần đây đã đích thân điều tra mọi hoạt động của Giang Yến Thanh. Mỗi tối thứ sáu cô ta sẽ về nhà, sáng thứ bảy cô ta sẽ đến một nghĩa trang ở xa để gặp bố mình.

Đường đến nghĩa trang cực kỳ hẻo lánh, lần nào Giang Yến Thanh cũng đều đi taxi đến đó.

Long thiếu gia suy nghĩ một lát, nếu như giết Giang Yến Thanh trên đường đi thì tài xế taxi cũng phải xử lý cho sạch sẽ. Cho người của mình đi giả làm tài xế taxi là sự lựa chọn tốt nhất. Việc giết người lần này phải làm cho không chê vào đâu được. Hiệu quả càng tốt thì chú hai sẽ càng đánh giá cao và khen ngợi mình.

Một khoảng thời gian gần đây, Giang Yến Thanh ở trường học đều rất yên tĩnh, cũng không có lấy một nam sinh chọc phá côn ta.

Bởi vì mọi người đều biết Giang Yến Thanh và Âu Dương Chanh Kỳ là bạn tốt của nhau, hơn nữa bọn họ cũng biết Giang Yến Thanh đánh nhau rất giỏi, cho nên không ai muốn bị Giang Yến Thanh đánh.

Thứ sáu tuần này, Giang Yến Thanh chào tạm biệt người bạn thân nhất của cô ta là Trương mạn, như thường lệ, cô ta về nhà.

Nhà của Giang Yến Thanh là một ngôi nhà cho thuê giá rẻ, có rất nhiều người sống trong khu vực này. Những người này là sinh viên hoặc là người làm công ở gần đó, mọi người rất hòa thuận với nhau.

Sáng hôm sau, Giang Yến Thanh mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày cho bố cô ta như thường lệ, còn có cả trà mà bố cô ta thích uống, sau đó bắt taxi đến nghĩa trang nhà họ Tiêu.

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK